Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Huyên thoáng do dự: “Hay là để ta thử vậy?”



Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ngươi á?”



Diệp Huyên gật đầu: “Ta cảm thấy ta cũng khá là may mắn, biết đâu lại là đứa con được Thiên Đạo lựa chọn trong truyền thuyết thì sao?”




Tiểu Đạo cười ha hả: “Ngươi thú vị thật đấy, được thôi, cho ngươi thử này. Nếu ngươi có thể sử dụng được thứ này thì ta sẽ cho ngươi luôn!”



Diệp Huyên nghe thấy vậy liền nheo mắt: “Cô chắc chắn chứ?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Chắc!”



Diệp Huyên nhận lấy bút Thiên Đạo, lúc cầm vào đến tay thì vẻ mặt hắn cũng ngưng trọng hơn hẳn. Hắn có thể cảm nhận được một luồng khí tức cổ xưa trong chiếc bút này, nó sâu đến khó lường hệt như vũ trụ mênh mông rộng lớn này vậy.



Đúng là không hề đơn giản!




Giờ phút này, Diệp Huyên cũng có phần tin tưởng những gì Tiểu Đạo nói.



Hắn khẽ đánh giá chiếc bút Thiên Đạo trong tay, sau đó truyền huyền khí vào trong bút, nhưng lại chẳng khác nào đổ xuống biển rộng, không hề thấy bất cứ động tĩnh gì hết.



Tiểu Đạo bật cười, sau đó bảo: “Có biết tại sao ta lại dám nói như vậy không? Bởi vì ta biết đứa con thực sự mà Thiên Đạo lựa chọn là ai!”



Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo: “Là ai?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Không nói với ngươi được”.



Nàng ta vừa dứt lời thì cũng mở lòng bàn tay ra.



Diệp Huyên đang muốn trả bút Thiên Đạo cho Tiểu Đạo, thế nhưng đúng lúc này, bút Thiên Đạo lại khẽ rung một cái.



Diệp Huyên lập tức sững người.



Tiểu Đạo cũng thoáng phần ngơ ngẩn.



Có phản ứng rồi?



“Tiểu Đạo cô nương coi này, nó có phản ứng rồi đấy!”



Tiểu Đạo chớp mắt: “Có à?”



Diệp Huyên trầm giọng: “Cô sẽ không đổi ý đấy chứ?”



Tiểu Đạo cười bảo: “Chắc chắn, nhưng mà vừa nãy ta cũng nói rồi đấy, nếu ngươi có thể sử dụng được thứ này thì ta sẽ đưa nó cho ngươi. Thứ này chỉ mới rung một cái mà thôi, không có nghĩa là ngươi có thể sử dụng được nó!”



Dứt lời, nàng ta liền muốn cầm lấy bút Thiên Đạo, nhưng lần này bút Thiên Đạo lại rung lên rõ mạnh, sau đó bộc phát ra một luồng sáng màu trắng bao phủ quanh Diệp Huyên, rồi tiếp theo chui tọt vào giữa trán hắn.



Diệp Huyên lập tức sửng sốt.



Nụ cười trên mặt Tiểu Đạo liền đông cứng.



Một lát sau, Diệp Huyên khẽ liếc Tiểu Đạo và bảo: “Có vẻ nó nhận ta làm chủ nhân mất rồi!”



Tiểu Đạo trầm mặc.



Diệp Huyên thoáng do dự một lát rồi mới nói: “Cô giận đấy à?”



Tiểu Đạo liếc xéo Diệp Huyên một cái, không hề lên tiếng.



Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó lại bảo: “Hay là ta cho cô 100 sợi khí tím, coi như đền bù nhé?”



Tiểu Đạo nắm chặt hai tay. Lúc nhìn thấy cảnh tượng này, Tiểu Phạn vẫn luôn ngấu nghiến mứt quả ở một bên đột nhiên rút kiếm, có vẻ muốn xuất chiêu.


Diệp Huyên cũng nheo mắt, cô bé này sẽ không thật sự giết người luôn đấy chứ?!
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Ngươi chắc chắn không phải người được Thiên Đạo lựa chọn!”



Diệp Huyên do dự một chút mới bảo: “Đâu ai nói người được Thiên Đạo lựa chọn chỉ có một thôi đâu! Lỡ có hai người thì sao?”



Tiểu Đạo chỉ nhìn Diệp Huyên mà không thốt câu nào.




Diệp Huyên cười nói: “Tiểu Đạo cô nương này, nếu như cô đổi ý thì ta trả lại nó cho cô là được mà!”



Tiểu Đạo hờ hững: “Ta không phải cái loại thua rồi lật mặt. Nếu bút Thiên Đạo đã nhận ngươi làm chủ nhân, vậy thì coi như cho ngươi đi!”



Diệp Huyên thầm cảm thấy vui vẻ, sau đó nói ngay: “Cảm ơn Tiểu Đạo cô nương nhiều nhé!”



Gương mặt Tiểu Đạo vẫn lạnh tanh: “Chờ ta ở đây, ta quay về làm chút chuyện đã, nửa khắc sau sẽ quay lại tìm ngươi, sau đó sẽ dẫn ngươi tới di tích kia!”




Dứt lời, nàng ta liền quay người rời đi.



Diệp Huyên vẫn đứng ở chỗ cũ, khẽ nhắm hai mắt lại, chiếc bút Thiên Đạo kia không hề tiến vào tháp Giới Ngục mà lại ở trong thức hải của hắn.



Diệp Huyên thử dùng suy nghĩ điều khiển, thế nhưng chiếc bút đó lại hoàn toàn phớt lờ hắn.



Diệp Huyên nhíu mày: “Tiền bối, nó có ý gì vậy?”



Tầng chín đáp: “Nó đang “bơ” ngươi đó!”



Diệp Huyên: “…”



Tầng chín lại nói: “Ta cảm thấy có vẻ chiếc bút này không nhận ngươi làm chủ nhân đâu, nó đi theo ngươi là vì nguyên nhân khác!”



Diệp Huyên trầm giọng: “Nguyên nhân gì?”



Tầng chín đáp: “Không rõ, nhưng có thể khẳng định được rằng nó không hề nhận ngươi làm chủ nhân!”



Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”



Tầng chín bảo: “Bởi vì ngươi không phải người được Thiên Đạo lựa chọn, tất nhiên, người được Thiên Đạo chọn kia còn có vận may và kỳ ngộ kém hơn ngươi, người đó chỉ là “rác rưởi” khi đứng trước ngươi mà thôi!”



Diệp Huyên: “…”



Lúc này, Tiểu Đạo xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, nàng ta liếc hắn một cái, sau đó hờ hững cất lời: “Đi thôi!”



Diệp Huyên gật đầu.



Tiểu Đạo dẫn Diệp Huyên đi theo con đường bên phải.



Suốt cả đường đi, nàng ta không hề nở nụ cười như trước đó mà chỉ im lặng không nói không rằng, khiến Diệp Huyên cảm thấy có chút nhàm chán.



Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Huyên liền nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, cô còn bảo vật nào khác nữa không?”



Gương mặt Tiểu Đạo không chút cảm xúc: “Không có! Ta chẳng có gì sất!”



Diệp Huyên: “…”



Ước chừng nửa canh giờ sau, Tiểu Đạo dẫn Diệp Huyên tiến vào trong một sân viện.



Diệp Huyên hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, nơi này là…?”


Tiểu Đạo nhìn lướt một vòng, sau đó nói: “Đi qua chỗ này là đến di tích kia rồi”.
Diệp Huyên hỏi: “Rốt cuộc nơi đó là di tích gì vậy?”



Tiểu Đạo đáp khẽ: “Đó là một nơi đã bị lịch sử lãng quên, trong đó có vô vàn cơ duyên, nhưng cũng có thể gặp phải nguy hiểm. Cơ mà ngươi giỏi thế này, ắt hẳn sẽ không sao đâu!”



Diệp Huyên trầm giọng: “Tiểu Đạo cô nương không lừa ta đấy chứ?”




Tiểu Đạo mỉm cười: “Không đâu! Thật đấy!”



Diệp Huyên nom thấy vậy liền có phần sợ hãi.



Tiểu Đạo chỉ vào một cái giếng cạn: “Đó là truyền tống trận, nhảy vào trong đó là tới được di tích kia rồi”.



Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo, lại hỏi: “Rốt cuộc nơi đó là di tích như thế nào?”



Tiểu Đạo nói khẽ: “Một quốc gia! Quốc gia đó từng suýt chút nữa đã thống nhất chư thiên vạn giới trong vũ trụ, cũng chính là quốc gia duy nhất ngăn cản được kiếp nạn của Ngũ Duy từ trước tới giờ”.




Dứt lời, nàng ta bỗng liếc qua Tiểu Phạn, sau đó lại nói: “Năm xưa, quốc gia này từng có một chiến thần siêu cấp, nàng ta được gọi là A La bất bại”.



Diệp Huyên: “…”











A La bất bại!



Diệp Huyên nghe thấy vậy liền có phần hiểu ra.



Thời đại Hàn Võ Kỷ!



Chắc chắn di tích này có liên quan đến thời đại Hàn Võ Kỷ!



Tiểu Đạo hờ hững cất lời: “Vào đó đi!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn không tiếp tục hỏi thêm gì nữa, dù sao thì cũng phải vào thôi.



Diệp Huyên dẫn theo Tiểu Phạn đi đến trước cái giếng cạn kia. Cái giếng sâu không thấy đáy, nhưng mà hắn có thể cảm nhận được sự dao động của sóng năng lượng.



Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo, hỏi: “Tiểu Đạo cô nương không vào trong cùng ta sao?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không vào đâu”.



Diệp Huyên do dự một lát mới hỏi: “Tại sao?”



Tiểu Đạo thản nhiên đáp: “Ta không cần cơ duyên gì hết!”



Diệp Huyên: “…”



Lúc này, Tiểu Đạo đột nhiên chỉ tay ra, một viên đá to chừng ngón tay liền xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: “Nếu ngươi cần giúp đỡ gì thì hãy bóp nát thứ này!”



Diệp Huyên ngây người, sau đó cất lời: “Tiểu Đạo cô nương, cô tốt thật đó!”



Gương mặt Tiểu Đạo không chút cảm xúc: “Ta ra tay một lần đổi lấy hai trăm sợi khí tím. Hơn nữa, ta sẽ không giúp ngươi đánh nhau!”



Diệp Huyên nói: “Ta thu lại lời vừa nãy nhé!”



Nói rồi, hắn dẫn theo Tiểu Phạn nhảy thẳng xuống cái giếng cạn kia.



Tiểu Đạo vẫn đứng ở chỗ cũ, không nói không rằng một hồi lâu, cũng chẳng hề rời đi.


Sau đó, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện bên cạnh Tiểu Đạo. Ông ta nhìn về phía cái giếng cạn kia: “Tiểu Đạo tiền bối, rốt cuộc đó là người phương nào vậy?”
Tiểu Đạo khẽ liếc ông ta, khóe miệng hơi cong lên: “Sao, Diêm Điện các ngươi vẫn chưa định buông tha cho cậu ta à?”



Người đàn ông trung niên trước mặt chính là Diêm Đế - chủ nhân của Diêm Điện.



Diêm Đế lắc đầu: “Nào có dám chứ!”




Tiểu Đạo nhìn ông ta: “Các ngươi cứ nhằm vào cô bé kia mãi chắc hẳn không đơn giản chỉ là muốn luyện chế âm hồn thôi, đúng chứ?”



Diêm Đế cười khổ: “Đúng là không gì qua mặt được Tiểu Đạo tiền bối hết. Ngoài kia có người từng liên hệ với chúng ta, nói là muốn diệt trừ cô bé đó và Diệp Huyên!”



Tiểu Đạo hờ hững bảo: “Xem ra người kia trả đã trả cho các ngươi mức thù lao khá khó chối từ đấy nhỉ!”



Diêm Đế trầm giọng đáp: “Lần này là do ta ngốc”.




Tiểu Đạo nhìn Diêm Đế: “Ngươi đúng là ngu hết thuốc chữa!”



Diêm Đế cười khổ: “Tiểu Đạo tiền bối dạy dỗ đúng lắm!”



Mặt Tiểu Đạo không lộ chút biểu cảm: “Diêm Đế, nể mặt tổ tiên của các ngươi nên ta khuyên ngươi một câu, Tuy Diêm Điện các ngươi đã tổn thất rất nhiều cường giả, nhưng nếu như ngươi không muốn cả Diêm Điện bị diệt thì đừng đi tìm thiếu niên kia nữa!”



Diêm Đế gật đầu: “Ta hiểu chứ, nhưng vẫn không rõ rốt cuộc thiếu niên kia là người thế nào?”



Tiểu Đạo nói khẽ: “Một người vô cùng phức tạp!”



Diêm Đế thoáng do dự, sau đó hỏi: “Cô gái váy trắng kia thì sao?”



Tiểu Đạo nhìn Diêm Đế, cười bảo: “Một cô nàng ngay cả kiếp nạn của Ngũ Duy cũng chẳng thèm để mắt tới!”



Nghe thấy thế, đồng tử của Diêm Đế lập tức co rút: “Mạnh tới mức đó ư?”



Tiểu Đạo nói khẽ: “Diêm Đế, ngươi có biết kẻ đã liên lạc với các ngươi là ai không?”



Diêm Đế lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Bất kể đối phương là ai, nếu có âm mưu gì với Diêm Đế ta, ta sẽ…”



Tiểu Đạo đột nhiên bảo: “Từ bỏ ý nghĩ báo thù đi!”



Diêm Đế nhìn Tiểu Đạo: “Tại sao?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Kẻ kia không phải người mà Diêm Đế ngươi có thể động tới đâu”.



Diêm Đế im lặng.



Tiểu Đạo cười nói: “Đừng tỏ ra không phục thế. Ta nói ngươi biết, chỉ một thời gian nữa thôi, vào lúc vũ trụ vạn thiên giao hòa, loài người và cường giả của các thời đại khác nhau sẽ chạm mặt. Trong những năm tháng dài đằng đẵng đó, tuy Diêm Điện các ngươi không yếu kém quá, nhưng cũng chỉ có mỗi vậy mà thôi”.



Diêm Đế hỏi: “Tiểu Đạo tiền bối, tình huống đó sẽ xuất hiện là do kiếp nạn của Ngũ Duy ập tới sao?”



Tiểu Đạo gật đầu.



Diêm Đế trầm giọng: “Nếu kiếp nạn đó tới thì phải ứng phó thế nào?”



Tiểu Đạo nhìn về phía cái giếng cạn: “Mấu chốt phụ thuộc vào hắn”.



Diêm Đế gật đầu: “Ta đã hiểu rồi”.



Dứt lời, ông ta liền cung kính cúi đầu với Tiểu Đạo: “Đa tạ tiền bối đã cảnh tỉnh”.



Tiểu Đạo nói khẽ: “Đây đúng là một thời đại khá thú vị”.




Không biết qua bao lâu sau thì Diệp Huyên mới mở hai mắt ra.



Giờ phút này, hắn và Tiểu Phạn đang đứng ngay cổng một tòa thành cổ. Tòa thành này rất lớn, tường thành cao chừng trăm trượng, nhưng lại rất cũ nát, có vẻ từng bị lực lượng mạnh mẽ nào đó phá hủy.



Diệp Huyên quay đầu nhìn Tiểu Phạn, vẻ mặt Tiểu Phạn vẫn rất bình tĩnh. Cô bé lại lấy ra một xâu mứt quả để tiếp tục liếm, trong mắt không hề có chút gợn sóng nào hết.




Diệp Huyên khẽ xoa đầu Tiểu Phạn, cười bảo: “Chúng ta đi thôi!”



Dứt lời, hắn khẽ đẩy cổng thành ra, sau đó kéo Tiểu Phạn vào trong thành.



Vừa mới bước vào trong thành thì khí tức hoang vu đã phả thẳng vào mặt.



Bên trong vô cùng đổ nát, khắp nơi là cảnh tượng thê lương.



Diệp Huyên nhìn lướt bốn phía, trong lòng thoáng nảy sinh nghi hoặc. Rốt cuộc đây là quốc gia gì vậy?




Hắn thầm nói trong lòng: “Tiền bối, liệu có nguy hiểm gì không?”



Tầng chín đáp: “Không cảm nhận được, nhưng vẫn nên cẩn thận chút thì hơn”.



Diệp Huyên gật đầu, hắn kéo tay Tiểu Phạn đi tiếp vào bên trong. Trong thành cực kỳ tĩnh lặng, bốn phía thi thoảng có gió thổi tới lại càng khiến trong thành lộ rõ vẻ hoang vu.



Không biết qua bao lâu sau, Diệp Huyên đã dẫn Tiểu Phạn bước tới chỗ hoàng cung. Vào giây phút bước tới cửa cung, Diệp Huyên bất chợt ngây sững người.



Trước mặt bọn họ là từng hàng cường giả lăm lăm thường thương màu bạc trong tay, trên người họ mặc giáp sắt, ước chừng lên tới hơn trăm người, thế nhưng tất cả đều nhắm nghiền mắt, không có chút hơi thở nào, tựa như là một bức tượng thôi vậy.







Diệp Huyên đi tới trước một binh lính nọ, quan sát thật kỹ một hồi, sau đó lắc đầu: “Đúng là không hề có hơi thở!”



Đúng lúc này, Tiểu Phạn ở bên cạnh lại khẽ kéo ống tay áo của hắn. Diệp Huyên nhìn Tiểu Phạn, Tiểu Phạn cũng nhìn Diệp Huyên mà không hề cất lời.



Diệp Huyên cười hỏi: “Sao vậy?”



Tiểu Phạn chỉ vào miệng mình, sau đó lại chỉ lên tai mình.



Diệp Huyên nhíu mày: “Ý nhóc là có âm thanh sao?”



Tiểu Phạn gật đầu.



Có âm thanh!



Diệp Huyên biến sắc, vội nói trong lòng: “Tiền bối, người có nghe được âm thanh gì không?”



Tầng chín im lặng một thoáng mới đáp: “Không thấy!”



Diệp Huyên sa sầm mặt mày, hắn nhìn Tiểu Phạn, trong lòng biết rõ chắc chắn Tiểu Phạn sẽ không lừa hắn.



Diệp Huyên hỏi: “Âm thanh gì thế?”



Tiểu Phạn chỉ vào những binh lính trước mặt.



Diệp Huyên cũng nhìn những binh lính đó: “Ý nhóc là bọn họ đang phát ra âm thanh sao?”



Tiểu Phạn gật đầu.



Diệp Huyên lại hỏi: “Bọn họ đang nói gì vậy?”



Lần này thì Tiểu Phạn không hề đáp lời.



Diệp Huyên đang tính nói gì đó thì cô bé lại đột nhiên giữ chặt lấy tay hắn, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.


Uỳnh!
Trong chớp nhoáng này, Diệp Huyên đột nhiên cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng cường đại đang tràn vào đầu mình.



Hắn cũng khẽ nhắm mắt, chỉ một thoáng đã nghe thấy vô số tiếng hô hào dữ dội truyền đến từ bốn phía: “A La! A La! A La…”



Những tiếng hô kia tựa như sóng triều, hết đợt này đến đợt khác, rung chuyển cả trời đất.




Trong những tiếng hô đó còn xen lẫn cả cảm giác phấn khích, bầu không khí ngập tràn vẻ cuồng nhiệt, kích động và cả kính sợ.



A La?



Diệp Huyên nhíu mày, hắn là A La sao?



Nhưng A La là nữ cơ mà?




Hay kiếp trước hắn chính là A La?



Không đúng!



Dường như nghĩ tới gì đó, Diệp Huyên lập tức biến sắc, hắn bỗng nhiên mở trừng mắt ra, quay sang nhìn Tiểu Phạn bên cạnh mình, giọng run run: “Tiền bối… Tiểu Phạn, Tiểu Phạn không phải là A La gì đó đấy chứ?”



Tầng chín trầm giọng: “Rất có thể!”



Diệp Huyên trầm mặc.



A La bất bại…



Diệp Huyên nhíu mày: “Thứ mà A La bất bại trong truyền thuyết cầm chính là kiếm Vĩnh Sinh!”



Dứt lời, hắn nhìn thanh kiếm sắt gỉ trong tay Tiểu Phạn: “Kiếm này là kiếm Vĩnh Sinh?”



Tiểu Phạn đột nhiên kéo tay Diệp Huyên đi sâu vào trong hoàng cung.



Cô bé nhìn cả hoàng cung này, trong mắt lộ rõ vẻ hoang mang mờ mịt.



Diệp Huyên lẳng lặng đi theo Tiểu Phạn. Cứ thế, Tiểu Phạn đã dẫn Diệp Huyên đi tới trước chính điện của hoàng cung. Ở ngay cửa chính điện có hai bức tượng nam lăm lăm trường đao, thân hình khỏe mạnh cường tráng, ước chừng to gấp ba lần người bình thường, vẻ mặt họ vô cùng dữ dằn, tưởng như đang muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy.



Hai người họ đi đến chỗ cửa chính của đại diện.



Tiểu Phạn kéo tay Diệp Huyên đi về phía trước thì hai bức tượng kia đột nhiên động đậy!



Nhìn thấy vậy, Diệp Huyên lập tức biến sắc, trong lòng thầm nâng cao cảnh giác, dường như có thể xuất chiêu bất cứ lúc nào.



Thế nhưng hai bức tượng điêu khắc kia lại đột nhiên tránh sang hai bên.



Diệp Huyên: “…”



Tiểu Phạn lại kéo tay Diệp Huyên đi vào trong chính điện. Hai bên trái phải của chính điện là mười thị vệ đeo đao mặc áo bào trắng. Hai mươi người này có dáng đứng thẳng tắp, tay trái nắm chặt lấy chuôi đao, mắt nhìn về phía trước nhưng lại hoàn toàn không có hơi thở.



Còn ở phía trên cao của đại điện, cũng chính là long ỷ thì lại có một cô gái đang ngồi.



Cô gái kia mặc long bào, đầu đội mũ phượng, hai mắt khép hờ, cũng chẳng hề có hơi thở nào nốt.



Tiểu Phạn dẫn Diệp Huyên đi đến giữa đại điện, cô bé cứ thế nhìn thẳng vào cô gái đang ngồi trên long ỷ.



Đúng lúc này, cô gái kia lại đột nhiên mở bừng mắt.


Diệp Huyên khẽ nheo mắt, rốt cuộc cô gái này còn sống hay đã chết vậy?
Cô gái trên long ỷ nhìn Tiểu Phạn: “Ngươi đã quay về rồi!”



Tiểu Phạn chỉ nhìn nàng ta mà không hề lên tiếng.



Cô gái đột nhiên đứng dậy khỏi chiếc ghế, chậm rãi đi tới trước mặt Tiểu Phạn: “Cuối cùng ngươi cũng quay về rồi!”




Tiểu Phạn nắm chặt lấy thanh kiếm sắt đã rỉ sét, lặng thinh.



Cô gái đột nhiên túm lấy tay phải của Tiểu Phạn, sau đó kéo thẳng đến chỗ long ỷ, nhưng tay trái của Tiểu Phạn lại đột ngột vươn ra bám chặt lấy tay Diệp Huyên.



Diệp Huyên và Tiểu Phạn cứ thế bị cô gái kia dẫn tới trước long ỷ. Cô gái đột nhiên quay người, trong mắt lộ rõ vẻ hào hứng, nàng ta hét to: “A La về rồi!”



“A La!”




“A La!”



“A La!”



Diệp Huyên bỗng nhiên nghe thấy vô số tiếng hô hào giận dữ, người trong cả tòa thành này đều đang hô hoán, trong những tiếng hô đó xen lẫn cả sự hào hứng và cuồng nhiệt cực độ.



Nhưng thật ra tòa thành này vô cùng tĩnh lặng, sở dĩ hắn có thể nghe được những âm thanh kia là bởi hắn đang nắm lấy tay Tiểu Phạn.



Diệp Huyên quay đầu nhìn Tiểu Phạn, còn Tiểu Phạn thì nhìn chòng chọc trước mặt, trong mắt thoáng vẻ hoang mang mơ hồ.



A La!



Giờ phút này Diệp Huyên có thể khẳng định rồi.



Thật ra Tiểu Phạn chính là vị A La bất bại của thời đại Hàn Võ Kỷ kia!



Một lát sau, Tiểu Phạn chậm rãi nhắm hai mắt lại, thanh kiếm trong tay cô bé đang rung động cực mạnh.



Diệp Huyên nắm chặt lấy tay Tiểu Phạn, trong mắt thoáng lộ vẻ âu lo.



Mọi thứ cứ tiếp diễn như thế ước chừng một khắc đồng hồ, vào lúc Tiểu Phạn đứng cạnh Diệp Huyên đột ngột mở bừng mắt ra, trong mắt cô bé đã ngập tràn lệ khí, cô bé đột nhiên giơ mũi kiếm sắt gỉ sét trong tay lên trời: “Tất cả tỉnh lại, cùng ta chiến một trận nữa với trời cao!”



Tiểu Phạn vừa dứt lời, bên ngoài hoàng cung, một trăm binh sĩ mặc khôi giáp kia cũng đột nhiên mở trừng mắt, sau đó đồng loạt quỳ một chân xuống. Ở cửa đại điện, hai pho tượng cũng đột ngột xoay người khuỵu một chân xuống, cúi thấp đầu. Còn ở trong điện, hai mươi thị vệ đeo đao mặc áo bào trắng cũng lập tức quay mặt về phía Tiểu Phạn rồi chậm rãi quỳ xuống.



Cùng lúc đó, bên trong cả tòa thành có vô số binh lính bừng tỉnh. Bọn họ cùng quay mặt về phía hoàng cung, chầm chậm quỳ xuống.



Cả tòa thành đã sống dậy rồi.



Trong đại điện, Diệp Huyên trầm mặc không nói gì.



Giờ khắc này, hắn cảm nhận được cả tòa thành đang sục sôi.



A La Bất Bại!



Lúc này, trong lòng hắn có chút nghi hoặc.



Thời đại Hàn Võ Kỷ, A La đã từng đối đầu với Ngũ Duy Kiếp, nhưng tại sao nàng ta lại xuất hiện trong thế giới của Dị thú kinh.



Còn nữa, rốt cuộc thời đại Hàn Võ Kỷ kia có bao nhiêu người sống sót?


Lúc này, Tiểu Phạn đột nhiên xoay người nhìn về phía Diệp Huyên, hắn im lặng.
Hắn biết, Tiểu Phạn trước mặt có thể đã không phải Tiểu Phạn của trước đây nữa rồi.



Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyên: “Đi theo ta”.



Nói xong nàng ta kéo Diệp Huyên và xoay người rời đi.




Sau khi người phụ nữ áo bào vàng liếc nhìn Diệp Huyên một cái rồi cũng đi theo.



Mà hai mươi tên thị vệ áo trắng trong điện cũng vội vàng đi theo.



Tiểu Phạn dẫn Diệp Huyên ra khỏi đại điện. Bên ngoài đại điện, một trăm binh sĩ khôi giáp vàng đồng loạt hô lên: “A La! A La!”



Trong mắt những binh sĩ này ngập tràn sự cuồng nhiệt.



Có thể tượng tượng ra A La trong mắt những binh sĩ này thần thánh cỡ nào.




A La nhìn những binh sĩ này, nàng ta nhẹ nhàng nâng tay phải lên, toàn bộ bĩnh sĩ đột nhiên ngừng lại.



Tiểu Phạn quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta nghĩ đến một số chuyện”.



Diệp Huyên cười nói: “Là chuyện tốt”.



Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyên không nói lời nào.



Diệp Huyên khẽ nói: “Ngươi vẫn là Tiểu Phạn sao?”



Tiểu Phạn trầm mặc một lát, sau đó nói: “Sau này, ta chính là Tiểu Phạn của một mình ngươi”.



Diệp Huyên sững sờ, sau đó mỉm cười.



Hắn biết, tuy Tiểu Phạn đã nhớ lại rất nhiều chuyện nhưng nàng ta vẫn là Tiểu Phạn kia. Đương nhiên, theo như lời nói của nàng ta, nàng ta có thể là Tiểu Phạn của chính mình, bởi vì từ nay về sau, nàng ta hẳn là A La!



Tiểu Phạn đột nhiên nói: “Sau này ta không thể đi cùng ngươi”.



Diệp Huyên im lặng.



Tiểu Phạn nhìn những binh sĩ trước mắt, nhẹ giọng nói: “Nơi này đã từng có mười vạn binh sĩ, mà hiện tại chỉ còn những người này thôi”.



Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Là Ngũ Duy Kiếp?”



Tiểu Phạn gật đầu: “Ngũ Duy Kiếp mới sắp đến, ta muốn cùng bọn họ đối mặt. Ta phải bảo vệ Đại Hoang Quốc, đây là trách nhiệm của ta”.



Diệp Huyên trầm mặc.



Tiểu Phạn quay đầu nhìn về phía người phụ nữ áo bào vàng: “Bệ hạ, có thể tặng hắn một trận tạo hóa không?”



Người phụ nữ áo bào vàng mỉm cười: “Tất nhiên là có thể”.



Tiểu Phạn gật đầu, nàng ta nhìn về phía những binh sĩ bên dưới, trong mắt hiện lên ý chí chiến đấu: “Ta quay về rồi”.



Bên dưới, những binh sĩ đồng loạt hô vang.



Bên cạnh A La, Diệp Huyên nhìn qua những binh sĩ này, thấp giọng thở dài.



Đột nhiên không còn Tiểu Phạn nữa, hắn vẫn là cảm thấy có chút gì đó mất mát.



Lúc này, người phụ nữ áo bào vàng đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Các hạ đi theo ta”.



Diệp Huyên hơi phân vân, sau đó lắc đầu: “Không cần lợi ích nữa”.


Tiểu Phạn nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Ngươi có thể khôi phục một ít trí nhớ, nhớ ra bản thân là ai là ta đã rất vui rồi. Còn về phần lợi ích thì không cần đâu”.
Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đối xử với ta rất tốt”.



Diệp Huyên cười nói: “Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ lợi dụng ngươi”.



Tiểu Phạn gật đầu: “Ta biết, cho nên ta vẫn là Tiểu Phạn của ngươi”.




Diệp Huyên đi tới trước mặt Tiểu Phạn, hắn hơi do dự, sau đó nói: “Có đôi lúc, lưng đeo một vài thứ, mệt chết đi được”.



Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Năm đó nơi này có mười vạn binh sĩ, còn có ba nghìn áo bào trắng, ta chỉ ra lệnh một tiếng, bọn họ không ai lùi bước, cùng ta chống lại Ngũ Duy Kiếp. Mà bây giờ trước mắt chỉ còn lại một ít. Trách nhiệm của ta là bảo vệ Đế quốc Đại Hoang, bảo vệ bọn họ”.



Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi, chỉ là, tại sao ngươi lại xuất hiện ở vùng đất Vĩnh Sinh?”



Tiểu Phạn khẽ nói: “Mặc dù lúc đó ta chưa ngã xuống, nhưng bị thương nặng. Hơn nữa, trí nhớ bị phong ẩn bởi một số nguyên nhân đặc biệt, cuối cùng ta lưu lạc đến vùng đất Vĩnh Sinh, rồi tới thời đại Bạch Á, một vị kỳ nhân đã phát hiện ra ta, ông ta thu nhận ta ở vùng đất Vĩnh Sinh”.



Diệp Huyên thấp giọng nói: “Vị kỳ nhân kia chính là người tạo ra Dị Thú Kinh ư?”




Tiểu Phạn gật đầu: “Ông ta giữ ta lại bên trong, bởi vì ở bên trong ta sẽ tránh được Ngũ Duy Kiếp của thời đại Bạch Á. Nếu không phải ngươi dẫn ta tới đây, với trí nhớ này của ta, e là còn phải mất một khoảng thời gian nữa mới có thể khôi phục”.



Diệp Huyên cười cười, nói: “Bất kể thế nào, khôi phục trí nhớ là tốt rồi”.



Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyên: “Cảm ơn ngươi đã đối xử với ta thật lòng”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Ta chỉ làm cho ngươi một ít đồ ăn thôi”.



Tiểu Phạn nói: “Ân tình này ta sẽ luôn ghi nhớ”.



Diệp Huyên cười nói: “Chúng ta đừng khách sáo thế”.



Tiểu Phạn mỉm cười: “Được”.



Diệp Huyên nhìn Tiểu Phạn: “Vậy ta làm ca ca của ngươi đi. Tất nhiên, thực lực của ta không mạnh bằng ngươi”.



Tiểu Phạn nhìn về phía Diệp Huyên.



Diệp Huyên cười nói: “Được không?”



Tiểu Phạn im lặng một lát, sau đó gật đầu: “Được”.



Lúc này, giọng nói của tầng chín đột nhiên vang lên: “Xem như ta đã hiểu ra rồi”.



Diệp Huyên nhíu mày: “Hiểu ra cái gì?”



Tầng chín nói: “Muội muội của ngươi, người này lại mạnh hơn người kia. Ngươi toàn quen muội muội mạnh mẽ bá đạo thôi”.



Diệp Huyên: “…”



Lúc này, người phụ nữ áo bào vàng đột nhiên nói: “Các hạ đi theo ta”.



Tiểu Phạn nhìn về phía Diệp Huyên: “Đi thôi! Người một nhà đừng có khách sáo”.



Người một nhà!



Lời này, Diệp Huyên nghe thật thoải mái, hắn cười ha ha, đột nhiên nói: “Vậy ta chỉ có thể không khách sáo thôi”.



Tiểu Phạn gật đầu: “Đợi ta tới tìm ngươi”.



Diệp Huyên gật đầu: “Được”.



Nói xong, hắn và người phụ nữ áo bào vàng bèn rời đi.



Tiểu Phạn im lặng nhìn Diệp Huyên rời đi, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo, sâu bên trong hiện lên một tia sát ý.



Một lát sau, nàng ta xòe lòng bàn tay, trong lòng bàn tay là một rối gỗ nhỏ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK