Mà mấy ngày nay, nhóm người Chiến Quân cũng không quay về, không biết đi làm gì rồi.
Diệp Huyên cũng không quyết định đi ra ngoài mà trốn bên trong nhà đá, lao vào nghiên cứu đạo tắc Không Gian, hắn trải qua không biết bao nhiêu nỗ lực, cuối cùng hắn cũng có chút thành tựu.
Đó chính là lợi dụng đạo tắc Không Gian để hợp nhất kiếm của mình và không gian trở thành một.
Trước đó, hắn dùng kiếm đâm xuyên qua không gian, đạt được hiệu quả bất ngờ, nhưng bây giờ hắn quyết định để kiếm và không gian hoà thành một thể!
Điểm khác biệt chính là, khi xuyên qua không gian thì kiếm khí và không gian tách rời, còn hắn cần khống chế đồng thời cả khí và không gian, như vậy sẽ rất tốn sức; mà nếu hợp nhất với không gian thì hắn chỉ cần khống chế không gian là được, bởi vì kiếm đã hoà thành một với không gian, kiếm chính là không gian, không gian chính là kiếm!
Ngoài ra, làm như vậy còn có một điểm tốt nữa, đó là kiếm khí của hắn từ hữu hình sẽ trở nên vô hình!
Kiếm khí vô hình lại càng bất ngờ khó lường!
Đương nhiên, để kiếm khí và không gian trở thành một không phải chuyện dễ dàng. Thế nhưng cũng may mắn là hắn có đạo tắc Không Gian hỗ trợ, vì vậy cũng không phải quá khó khăn với hắn, điều cần làm là luyện tập!
Luyện tập cật lực!
Hai ngày sau, đột nhiên Chiến Quân đi vào nhà đá, mà trên người hắn ta dường như có vài vệt máu.
Diệp Huyên sững người: “Sao vậy?”
Chiến Quân nhếch miệng cười: “Đánh nhau với người của Ma Kha tộc! Nhưng mà ta cũng không chịu thiệt, đối phương cũng bị ta chém đứt một cánh tay rồi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Người của Ma Kha tộc đến rồi?”
Chiến Quân lắc đầu: “Không biết vì nguyên do gì mà dạo gần đây, người Ma Kha tộc vẫn không có động tĩnh gì, lần này là chúng ta chủ động đi tìm bọn chúng!”
Nói đến đây, hắn nhìn sang Diệp Huyên: “Vết thương đỡ rồi sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Cũng ổn nhiều rồi!”
Chiến Quân trầm giọng: “Diệp huynh, có câu này, ta không biết có nên nói hay không!”
Diệp Huyên cười nói: “Có gì mà không nên nói? Cứ nói đi đừng ngại!”
Chiến Quân gật đầu: “Huynh đến đây cũng đã một thời gian rồi, huynh phải làm gì đó. Ở nơi này mà không có thực lực thì sẽ không được tôn trọng!”
Diệp Huyên cười khổ: “Làm chuyện gì chứ?”
Chiến Quân cười nói: “Đợi lát nữa cùng ta với Trọc đi làm chút chuyện không?”
Diệp Huyên hỏi: “Chuyện gì?”
Chiến Quân nói: “Đợi lát nữa ngươi sẽ biết, đi thôi!”
Nói xong hắn ta liền quay người rời đi.
Diệp Huyên vội hỏi: “Huynh không chữa thương sao?”
Chiến Quân cười ha ha: “Chút vết thương này có là gì!”
Diệp Huyên lắc đầu cười rồi đi theo.
Rất nhanh, Diệp Huyên và Chiến Quân đã gặp được Trọc, gã liếc nhìn Diệp Huyên: “Đi thôi!”
Nói xong, gã quay người nhảy lên, trực tiếp đáp xuống mặt đất dưới thành, Diệp Huyên và Chiến Quân cũng nhanh chóng theo sát.
Ba người chạy như điên cả một đường, trong chốc lát đã biến mất nơi phía xa đồng bằng.
Trên vách tường, một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng yên lặng nhìn theo ba người nơi xa.
Người này chính là Bạch tiên sinh.
Qua một lúc, Bạch tiên sinh khẽ nói: “Bảo vật đó… Cung chủ, tại sao người lại đưa tên tai hoạ này đến đây? Là thấy ta quá nhàn rỗi sao?”
Lúc này, một người áo đen cầm lưỡi liềm trong tay xuất hiện sau lưng Bạch tiên sinh.
Người áo đen nói: “Tiên sinh, dạo gần đây có vài người lai lịch không rõ nghe ngóng xung quanh trường thành”.
Bạch tiên sinh gật đầu: “Biết rồi!”
Người áo đen hỏi: “Có cần giải quyết luôn không?”
Bạch tiên sinh lắc đầu: “Có tên nhóc kia ở đây, không giải quyết đám ruồi nhặng đó được”.
Nói xong, ông ngẩng đầu nhìn nơi về phía không xa: “Nếu hắn không thể lập công, năng lực quá mức tầm thường thì đích thân ta sẽ tiễn hắn rời đi, nơi đây không phải chỗ lánh nạn của hắn”.
Người áo đen trầm giọng nói: “Nếu tên này không tầm thường thì sao?”
Bạch tiên sinh cười nói: “Thì sẽ là nhân tài của Vị Ương, đích thân ta sẽ bảo vệ để hắn ta trưởng thành đàng hoàng. Tạm thời cứ xem biểu hiện của hắn!”
Nói xong ông quay người rời đi.
Người áo đen cũng lặng lẽ biến mất.
…
Ở nơi xa, Trọc dẫn Chiến Quân và Diệp Huyên đi vào một đầm lầy, ba người băng băng một đường.
Rất nhanh, Trọc đã dừng lại trước một chỗ. Trên vách núi đá không xa trước mặt gã, có một cây xanh, trên cây có bốn quả màu xanh đậm.
Diệp Huyên không hiểu: “Đây là?”
Chiến Quân nhếch miệng cười: “Đây là quả Kỳ Dị, có thể tăng cường thể chất, tương đương với một lần uống máu rồng, là vật quý đấy!”
Diệp Huyên nói: “Có nguy hiểm đúng không?”
Chiến Quân nhìn Diệp Huyên: “Hỏi ngu thế, loại bảo vật thế này, mọc ở một nơi như vậy, một đã bị người ta nhắm trước, hai là chắc chắn có yêu thú hung dữ canh giữ!”
Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, cũng không phát hiện ra gì!
Vẻ mặt hắn nghiêm trọng hơn.
Bởi vì nơi này không hề đơn giản!
Đột nhiên Trọc nói: “Ta đi lấy xuống, hai người giúp ta quan sát hai bên!”
Bỗng Chiến Quân nói: “Để ta đi cho!”
Trọc lạnh nhạt nói: “Tốc độ của ngươi có nhanh như ta không?”
Chiến Quân muốn nói gì đó, Trọc lại lắc đầu: “Tốc độ ta nhanh, cơ hội sẽ nhiều hơn chút!”
Nói xong hắn đã định đi, thì ngay lúc này, đột nhiên Tiểu Linh Nhi xuất hiện trước mặt Diệp Huyên.
Chiến Quân và Trọc đều sửng sốt, Diệp Huyên cũng sững người.
Sau đó, trước ánh mắt của mọi người, Tiểu Linh Nhi đã xuất hiện ở trước cây kỳ dị, chỉ chớp mắt Tiểu Linh Nhi lại xuất hiện trước mặt bọn họ, mà ở trước mặt bọn họ còn có quả Kỳ Dị đó nữa.
Tiểu Linh Nhi nhếch miệng cười: “Của ta!”
Nói xong, cô bé trực tiếp cầm quả Kỳ Dị đó rồi biến mất tại chỗ!
Ba người: “…”
Ngay lúc này, ngọn núi lớn trước mặt ba người đột nhiên nứt ra… Rất nhanh sau đó, một bóng người từ trong đó hiện ra, bóng người này tốc độ rất nhanh, chạy thẳng đến chỗ ba người Diệp Huyên.
Trọc và Chiến Quân vẻ mặt nghiêm trọng, Chiến Quân trầm giọng nói: “Là Quỷ Nhân - chiến tướng của Ma Kha tộc!”
…