Tần Vạn Hào cười, ông ta ra hiệu cho quản gia đứng bên cạnh.
Quản gia đưa bức ảnh đã chuẩn bị sẵn cho Mallory xem.
Những bức ảnh này là do camera đã quay lại lúc đám người Lý Phong ở trong phòng, .
Mallory lật ảnh xem, thấy tổng cộng có mười mấy tấm, bèn hỏi Tần Vạn Hào.
"Ông Tần, ông định xử lý đám người này thế nào?"
"Vì số lượng người khá nhiều nên tôi sẽ lấy giá không rẻ đâu".
Lý Thiên Kiêu vẫn luôn ngồi im bên cạnh Tần Vạn Hào nghe thấy thế.
Lạnh lùng cười: "Giá cao thế nào?"
"Chúng tôi là một trong bốn thế gia lớn ở thủ đô, không thiếu tiền".
Mallory đập mấy bức ảnh chụp Lý Phong lên bàn.
Nhìn Tần Vạn Hào nói: "Đây là đại ca của đám người này".
"Nhìn hắn không khác người thường nhưng chắc thực lực cũng không kém".
"Nên giá của hắn là mười triệu đô la".
"Bao nhiêu cơ?"
Lý Thiên Kiêu đứng bật dậy, bà ta còn tưởng mình nghe nhầm.
Mallory nói lại giá cả một lần nữa.
Nghe xong, Lý Thiên Kiêu hơi tức giận: "Sao cậu không cướp luôn đi?"
Tần Vạn Hào vội vàng vỗ về Lý Thiên Kiêu.
Ông ta hỏi Mallory: "Sao giá người này lại cao như vậy?"
Mallory vẫn mỉm cười, gã không vội trả lời Tần Vạn Hào.
Mà rút ảnh chụp Vương Tiểu Thất ra nói.
"Giá người này là năm trăm nghìn đô la".
"Những người còn lại giá là một trăm nghìn đô la".
"Nếu giờ ông bà đã sẵn tiền, tôi sẽ phái người đi xử lí bọn chúng, xếp đầu bọn chúng gọn gàng trong hộp quà gửi đến nhà ông bà".
Lý Thiên Kiêu cười to: "Tôi từng gặp người ngông cuồng nhưng chưa thấy ai ngông cuồng như các cậu".
"Các cậu tưởng chúng tôi ngu hả?"
"Một đám người thế thôi mà mở mồm đã đòi tôi một hai trăm triệu thế".
"Coi tiền của chúng tôi từ trên trời rơi xuống chắc?"
Mallory nhún vai, vẻ mặt không thèm để ý.
"Nếu không làm ăn được thì chúng tôi đi đây".
"Trà của ông rất ngon, cảm ơn ông đã mời".
Vẻ ngoài của Mallory tuy thô kệch, nhưng cách hành xử của gã lại giống như một con cáo gian xảo.
"Đợi đã".
Tần Vạn Hào vội đứng lên.
Ông ta xoa dịu Mallory ngồi xuống.
Hỏi Mallory: "Cậu Mallory, tôi rất tò mò tại sao giá của người này lại cao như vậy".
"Bởi vì đối với các ông thì người này rất mạnh".
"Để giết được hắn, tôi phải cử ra ba cao thủ mạnh nhất dưới trướng của mình".
"Còn những người khác, cho dù là ai dưới trướng tôi cũng giải quyết được".
Tần Vạn Hào nhìn mấy tấm hình của Lý Phong trên bàn.
"Vì sao cậu chỉ nhìn ảnh đã khẳng định hắn rất mạnh chứ?"
"Tối qua lúc hắn đến nhà tôi, rõ ràng tôi cảm thấy hắn chẳng khác gì người bình thường cả".
"Đó là cảm giác của ông mà thôi".
"Đối với những người yếu như các ông thì ai chả giống nhau".
"Chỉ có cao thủ trong giới như tôi mới nhìn ra thực lực của hắn".
Giọng điệu của Mallory chẳng thèm khách khí.
"Ông Tần, tôi xin nói thẳng".
"Từ lúc tôi đến nhà ông, tôi mới biết thế gia đứng đầu thủ đô đúng là có tiếng mà không có miếng".
Chương 636: Cao thủ Hoa Hạ là đồ rác rưởi
"Trong nhà ông chẳng có mấy cao thủ giỏi".
"Cho dù là những người đang núp trong bóng tối cũng chỉ là những thằng hề nhảy nhót mà thôi".
Mallory vừa nói xong, bỗng có tiếng hừ lạnh truyền ra từ chỗ tối.
Sau đó một trận gió lạnh bỗng nổi lên.
Bên cạnh Mallory bỗng xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc trường bào.
"Đám người nước ngoài các cậu đúng là mèo khen mèo dài đuôi".
"Chỉ có khoác lác là giỏi".
Ông ta vừa dứt lời thì gã da đen bên cạnh Mallory bỗng ra tay.