Hơn nữa, nhà nào cũng thế này.
"Anh rể, anh rể, nhìn cái nhà kia kìa!"
Gần lưng chừng núi, một ngôi nhà bị hư hỏng nặng cách đường không xa đã thu hút sự chú ý của Hứa Hạo Nhiên.
Lý Phong quay đầu nhìn sang, phát hiện căn nhà đã sập hoàn toàn, chỉ còn lại một nửa bức tường.
Nhưng giữa bức tường và đống ngói vỡ, lại có một chiếc quan tài!
Hơn nữa chiếc quan tài này còn mới tinh, giống với chiếc quan tài được đặt trong nhà thợ mộc ở lối vào làng.
"Anh rể, làng này cảm giác thực kỳ quái!"
"Nhà của bọn họ sao lại ở trong tình trạng hoang tàn như vậy, rồi sao lại có quan tài bên trong?"
"Điều này rõ ràng thật khó hiểu".
Khi nghe Hứa Hạo Nhiên nói câu này, trên mặt Lý Phong đột nhiên nở một nụ cười.
Khi nhìn thấy Lý Phong nở nụ cười này, Hứa Hạo Nhiên theo bản năng cảm thấy nổi da gà.
Sau đó, Hứa Hạo Nhiên đột nhiên cảm thấy cổ áo sau của mình bị người khác nhấc lên.
Chân cậu ta cũng rời khỏi mặt đất.
Hứa Hạo Nhiên khua tay múa chân la to: "Anh rể, anh làm gì vậy anh rể?"
"Không phải em tò mò, tại sao trong nhà bọn họ lại phải đặt một cái quan tài sao?"
"Đi, chúng ta vào xem một chút đi".
"Rồi cho em cảm nhận cảm giác ngủ trong quan tài như nào luôn".
Nói xong, Lý Phong trực tiếp đi về phía căn nhà đổ nát trước mặt.
"Anh rể, em nói đùa thôi mà!"
"Em chỉ nói thôi mà không cần vào xem đâu!"
Trong khi nói chuyện, Lý Phong đã đưa Hứa Hạo Nhiên đến bên cạnh cái quan tài.
Không nói gì, Lý Phong lập tức vươn tay về hướng quan tài.
Khoảnh khắc Lý Phong mở quan tài ra, Hứa Hạo Nhiên sợ hãi hét lên.
"Kêu to thế làm gì?"
Lý Phong hỏi.
"Có người!"
"Anh rể, có một cái xác trong quan tài này!"
Khi Hứa Hạo Nhiên vừa nói, vừa dùng tay che mắt mình lại.
Hứa Mộc Tình cũng đã bước tới.
Cô can đảm liếc nhìn vào quan tài, rồi tức giận nói.
"Em mở to mắt mà nhìn kĩ hơn đi".
Hứa Hạo Nhiên từ từ di chuyển bàn tay đang che mắt mình.
Khi nhìn rõ thứ bên trong quan tài, cậu ta không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì thứ được đặt bên trong không phải là một cái xác, mà là một hình nộm.
Hình nộm này chỉ được làm bằng vải, trông khá thô.
Tuy nhiên, đột nhiên nhìn thấy thì ai cũng sẽ sợ.
Lý Phong nói với Hứa Hạo Nhiên: "Có muốn nằm xuống cảm nhận tí không?"
Hứa Hạo Nhiên sợ hãi, vội xua tay: "Không, không, không cần đâu, chúng ta đi thôi, nhanh đi giải quyết chuyện quan trọng nào".
Lúc này, Lý Phong mới buông Hứa Hạo Nhiên ra, đi về phía Edek với Hứa Mộc Tình.
Khi Lý Phong đi được một đoạn, anh không khỏi dừng lại, hơi nghiêng đầu.
Sao thế?
Hứa Mộc Tình hỏi.
“Không có gì”, Lý Phong cười nhạt một tiếng.
Chẳng mấy chốc, ngôi miếu được mọi người truyền tai nhau đã ở ngay trước mắt.
"Anh rể, anh cho rằng ngôi miếu này thật sự làm bằng xương của rồng sao? Trên đời này làm gì có rồng?"
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, Edek liền cười nói: "Ngôi miếu này đúng là được làm bằng xương của rồng đấy".
Hứa Hạo Nhiên há hốc miệng: "Có thể sao? Thật sự là có rồng s