Diệp Huyên đang muốn nói gì nữa thì Tông chủ của Thiên Cơ Tông bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn. Ông ta nhìn Diệp Huyên: “Bọn chúng tới rồi”.
Bọn chúng tới rồi!
…
Bọn chúng tới rồi!
Tất nhiên Diệp Huyên biết rõ “bọn chúng” là ai!
VietWriter.vn
Người của đại thế giới Huyền Hoàng đã tới rồi!
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Ta qua đó một chuyến, các ngươi nhớ dặn người của chúng ta chuẩn bị kỹ càng”.
Thượng Quan Tiên Nhi vội nói: “Không thể”.
Dứt lời, nàng đứng chắn ngay trước Diệp Huyên: “Người không thể xảy ra bất cứ chuyện gì được”.
Diệp Huyên cười nói: “Yên tâm, trong lòng ta nắm chắc”.
Thượng Quan Tiên Nhi còn muốn nói gì đó thì một giọng nói khác đã truyền từ ngoài vào: “Để hắn đi đi!”
Thượng Quan Tiên Nhi quay người nhìn lại, người đang nói chính là Khương Cửu.
Khương Cửu nhìn Thượng Quan Tiên Nhi, cười nói: “Hắn mà đánh không lại, chắc chắn sẽ chạy”.
Sẽ chạy?
Diệp Huyên cười ha ha, hắn đang muốn rời đi thì Khương Cửu bỗng nhiên cất tiếng: “Chúng ta chờ ngươi”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ừ, chờ ta!”
Dứt lời, hắn đột nhiên hóa thành một luồng sáng trắng lao thẳng lên trời, trong chớp mắt đã biến mất ở tít phía xa.
Thượng Quan Tiên Nhi vẫn còn cảm thấy lo lắng.
Nhưng Khương Cửu lại đột nhiên cười bảo: “Đừng lo, hắn nhất định sẽ bảo vệ tốt chính mình! Bởi vì muội muội hắn vẫn đang ở đây!”
Thượng Quan Tiên Nhi nhìn Khương Cửu: “Muội muội?”
Khương Cửu khẽ gật đầu, nói khẽ: “Tên cuồng em gái…”
Muội muội?
Cả Khương Quốc, gần như không ai không biết Diệp Huyên bảo vệ muội muội của mình đến mức độ nào.
Động tới hắn thì chưa chắc đã sao, còn nếu dám động tới Diệp Liên, chắc chắn phải chết!
Mà Diệp Liên lại đang ở đây, điều này liền chứng minh rằng chắc chắn hắn sẽ quay lại.