Diệp Huyên nhếch mép: “Phải rồi, tiền bối đã ra tay thì làm gì có chuyện cho được nhỉ?" Lão ta nhìn sang: “Ngươi là tên kiếm tu xảo quyệt nhất ta từng thấy.
Ta thật sự không hiểu làm sao một người có tính cách như ngươi lại trở thành kiếm tu cho được chứ đừng nói đến Kiếm Tiên?"
Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Thiên phú! Sư phụ bảo tự cổ chí kim, ta là người có thiên phú tốt nhất...”
"Sư phụ ngươi nói cái..”.
! Vân Thắng suýt nữa chửi thề, rồi như nghĩ đến gì mà khựng lại: “Chủ nhân của thanh kiếm kia?"
Diệp Huyên gật đầu: “Tất nhiên, sư phụ nói ta là thiên tài kiếm đạo tột đỉnh, sau này tinh vực Vị Ương sẽ phải thần phục dưới kiếm ta! Diệp Huyên ta ắt sẽ...”
"Dừng!"
Ông lão khoát tay: “Ngươi dừng lại, xem như lão phu chưa hỏi gì”.
Diệp Huyên: “...”
Một hồi lâu sau, Vân Thắng lại vung tay phải lên.
Một thanh kiếm trong vỏ bay vút lên khỏi mặt nước, lơ lửng trước mặt lão ta.
Lão ta đưa nó sang cho Diệp Huyên: “Thử xem”.
Diệp Huyên vội vàng đưa tay tiếp nhận rồi rút kiếm ra.
Choang!!.
Truyện Linh Dị
"Thuật đúc khí?"
Vân Thắng ngạc nhiên nhìn hắn: “Lão phu nói sẽ dạy ngươi lúc nào?"
Diệp Huyên nghiêm mặt đáp: “Ban nãy tiền bối đã nói ta là truyền nhân của người đó thôi!"
Ông lão trừng mắt: “Nói thế ngươi cũng tin à?"
"Tin chứ!"
Vân Thắng hừ lạnh: “Lão phu nói bừa thôi, tin cái gì mà tin!".