Bên trong một sân viện nhỏ, Diệp Huyên và nữ phu tử ngồi đối diện nhau.
Nữ phu tử nhìn Diệp Huyên, ánh mắt có phần phức tạp.
Người đàn ông trước mặt này so với trước kia đã mạnh hơn không biết bao nhiêu.
Diệp Huyên nhìn nữ phu tử: “Phu tử, ta muốn để để tất cả mọi người của Thư viện Vạn Duy đi đến Vu tộc”.
Nữ phu tử im lặng.
Đương nhiên nàng ta biết ý của Diệp Huyên!
Thư viện và Phù Văn Tông có quan hệ mật thiết với Diệp Huyên, nếu người trên thế giới này không thể làm gì được Diệp Huyên,thì chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó với bọn họ.
Một lúc sau, nữ phu tử gật đầu: “Được!”
Diệp Huyên đứng dậy muốn rời đi, lúc này, phu tử đột nhiên lại nói: “Tiên sinh là người từ bên trên xuống sao?”
Diệp Huyên gật đầu: “Trước mắt thì có lẽ là vậy, nhưng ta không dám chắc chắn ông ấy có phải là từ Lục Duy không”.
Nữ phu tử gật đầu: “Hiểu rồi!”
Diệp Huyên liền biến mất nơi phía xa.
Nữ phu tử nhìn kiếm quang càng lúc càng mờ trên bầu trời, không biết đang nghĩ gì.
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Thư viện Vạn Duy, thì hắn lại đến Phù Văn Tông, không lâu sau, Phù Văn Tông đi thẳng đến Vu tộc.
…
Vu Thành.
Diệp Huyên và A Mục đến phần mộ kia trước, nhóm người An Lan Tú vẫn còn ở bên trong mộ.
Diệp Huyên nhìn A Mục: “Bọn họ còn bao lâu?”
A Mục lắc đầu: “Không biết!”
Diệp Huyên im lặng.
A Mục cười nói: “Đừng lo lắng, thiên phú mấy người bọn họ rất kinh khủng, nền móng cũng rất vững chắc, sẽ không có chuyện gì!”
Diệp Huyên gật đầu.
Đối với mấy cô gái, hắn cũng rất an tâm.
A Mục chợt nói: “Tiếp theo tính toán thế nào?”
Diệp Huyên nhìn A Mục, cười nói: “Cô có ý kiến gì không?”
A Mục gật đầu.
Diệp Huyên nói: “Nói thử xem!”
A Mục nhẹ giọng đáp: “Bên chúng ta, hiện giờ người có sức chiến đấu mạnh nhất là A La và Tiểu Đạo, ngoài hai người họ ra thì những người khác với so với thượng giới thực lực cách biệt vẫn rất lớn, thế cũng có nghĩa là, nếu đối phương ngăn chặn A La và Tiểu Đạo, sau đó cử ra mười cao thủ Phá Hư Cảnh, lúc đó chúng ta sẽ thất bại hoàn toàn!”