Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tầng chín cười ha ha: “Tiểu tử, thế nào?”



Diệp Huyên không đáp, lúc này, trong lòng hắn đang không ngừng dao động.




Vào khoảnh khắc khi nãy, hắn cảm thấy mình có mặt ở khắp mọi nơi!



Cảm giác này quá đáng sợ!



Giống như cả bầu trời đều nằm trong sự khống chế của hắn vậy.



Nắm trong tay mọi thứ!




Chính là cảm giác này!



Diệp Huyên hít sâu một hơi, sau đó hỏi: “Tiền bối, đây là thần thông gì vậy?”



Tầng chín nói: “Người hoá thiên địa, thân thể hoá thiên địa, cũng tương tự vực của ngươi, nhưng suy cho cùng chỉ là tiểu đạo mà thôi.”



Diệp Huyên sửng sốt: “Đây là tiểu đạo?”



Tầng chín giải thích: “Đại đạo luôn rất giản dị, chiêu thức này của ta khá màu mè! Năm đó khi ta sử dụng chiêu thức này đối phó với Tiên Tri đã bị đánh đến mức không dám hống hách nữa”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, bây giờ thực lực của người mạnh hơn năm đó rồi đúng không?”



Tầng chín cười to: “Đương nhiên, mấy năm nay dù bị giam, nhưng ta vẫn chưa từng từ bỏ việc tu luyện. Nếu bây giờ gặp Tiên Tri, dưới tình huống không liều mạng chắc có thể so được mấy chiêu. Được rồi, không nói với ngươi nữa. Bây giờ ông muốn vả mặt cái tên kia!”



Nói xong, y nhìn về phía Đế Quân đang bị nhốt: “Không phải ngươi nói ông chỉ là sâu bọ thôi à?”



Diệp Huyên: “…”



Đế Quân nhìn chằm chằm tầng chín: “Rốt cuộc ngươi là ai?”



Tầng chín cười nói: “Ông đây là người ngươi không thể trêu vào đấy! Ha ha! Nói thật nhé ranh con, đời này nếu ông đây không gặp phải Tiên Tri và cô gái váy trắng, có lẽ ta có thể sống rất thoải mái, đáng tiếc là ông lại gặp phải, thật quá thảm thương”.



Diệp Huyên nói: “Tiền bối đã rất mạnh rồi!”



Tầng chín lại lắc đầu: “Từ trước đến giờ ta chưa từng cảm thấy mình rất mạnh, vì có người còn mạnh hơn ta. Sau khi gặp Tiên Tri và cô gái váy trắng, tâm cảnh của ta đã phát triển hơn nhiều, ít nhất sự kiêu ngạo trước đây cũng hoàn toàn biến mất. Con người ấy, có chút bản lĩnh đã bắt đầu ra vẻ, ngươi cảm thấy mình lợi hại, thật ra có thể ở trong mắt vài người, ngươi còn không bằng một con kiến nữa!”



Nói xong, y nhìn về phía Đế Quân ở cách đó không xa: “Giống như tên này đây, hắn rất kiêu căng trước mặt ngươi vì hắn sống lâu hơn ngươi, thực lực mạnh hơn ngươi, nhưng ở trong mắt ta, hắn chỉ là một con kiến, ha ha!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, có một vấn đề, người đánh thắng Thiên Mạch giả và Đệ Cửu không?”



Tầng chín cười đáp: “Thực lực hai người mà ngươi nói hơi kỳ lạ, đặc biệt là Đệ Cửu kia, nàng ta không có năng lượng, cũng không có linh hồn, rất quỷ dị, giao thủ với nàng ta có lẽ là ngang tài ngang sức, đương nhiên ta không biết thực lực chân thật của nàng ta, cho nên ta cũng không dám chắc. Còn về Thiên Mạch giả, ta chỉ có thể nói với ngươi, tiểu cô nương này thật sự không đơn giản, từ kiếm của cô bé đã có thể nhìn ra được, ngày đó lúc lần đầu tiên gặp cô bé, ngươi đừng nghĩ ta giả vờ, một kiếm kia của cô bé thật sự có uy hiếp chí mạng với ta”.



Tiểu Phạn!


Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ta có cảm giác rằng đây vẫn chưa phải năng lực thật sự của cô bé!”
Tầng chín đáp lời: “Chắc chắn không phải! Được rồi, không nói nhảm với ngươi nữa! Chuyện còn lại ngươi tự xử lý đi! Ta phải nghỉ dưỡng sức một khoảng thời gian!”



Nói xong, linh hồn của y lập tức biến mất.



Diệp Huyên bình thường trở lại.




Diệp Huyên nhìn Tiểu Phạn ở phía xa, Tiểu Phạn đang đè Tà Linh kia ra đánh, rõ ràng Tà Linh hoàn toàn không phải đối thủ của Tiểu Phạn.



Diệp Huyên thu hồi tầm mắt, hắn đi tới trước mặt Đế Quân, Đế Quân nhìn chằm chằm Diệp Huyên: “Rốt cuộc hắn là ai!”



Diệp Huyên đang muốn ra tay thì một giọng nói đột nhiên vang lên từ bên cạnh: “Đợi đã!”



Diệp Huyên quay đầu nhìn, người đến chính là Dị Thú Kinh kia.



Thấy Dị Thú Kinh, Diệp Huyên híp mắt, trong mắt có sát khí loé lên.




Dị Thú Kinh nói: “Ngươi không định hỏi còn có ai đứng sau hắn không à?”



Người đứng sau!



Diệp Huyên nhíu mày, hắn suýt quên điều tra cái này!



Từ đầu đến giờ, hắn cũng cảm thấy chuyện này không đơn giản lắm.



“Ha ha!”



Lúc này, Đế Quân đột nhiên cười to.



Dị Thú Kinh nhìn Đế Quân: “Các ngươi có cấu kết với người ngoài!”



Đế Quân cười: “Quả nhiên vẫn không thể giấu được ngươi!”



Diệp Huyên nhìn về phía Đế Quân: “Phệ Linh tộc? Vô Địch Tông?”



Đế Quân nhìn Diệp Huyên: “Diệp Huyên, thư phòng trên người ngươi là điểm mấu chốt để chống lại Ngũ Duy Kiếp, ngươi hiểu ý ta chứ?”



Diệp Huyên hỏi: “Còn ai có ý đồ với ta nữa?”



Đế Quân cười nói: “Ngươi đoán xem?”



Diệp Huyên chợt rút kiếm chém một cái.



Xoẹt!



Đầu của Đế Quân lập tức rơi xuống.



Máu tươi bắn tung toé!



Diệp Huyên lạnh lùng nhìn đầu của Đế Quân: “Ông đây không đoán!”



Nói xong, hắn xoay người nhìn về phía Tà Linh, mà lúc này, Tà Linh chợt biến thành một tia sáng trắng biến mất ở cuối chân trời, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta tức giận, Diệp Huyên cũng không muốn đuổi theo nữa!



Tiểu Phạn dừng lại, cô bé đột nhiên kề kiếm lên ngang cổ mình, thấy cảnh này, sắc mặt của Dị Thú Kinh lập tức thay đổi, ả ta vội nói: “Ngăn nàng lại, nàng làm như thế cũng sẽ khiến mình bị thương đấy!”



Diệp Huyên vội ngăn cản Tiểu Phạn, hắn nhìn Tiểu Phạn, lắc đầu: “Đừng làm mình bị thương!”



Tiểu Phạn gật đầu, cất kiếm đi.



Diệp Huyên nhìn về phía Dị Thú Kinh, Dị Thú Kinh nói: “Trước khi ra tay, cho ngươi xem một thứ!”



Dứt lời,
1643201775999.png

Lúc này, người đàn ông áo trắng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, một khắc sau, hình ảnh chợt biến mất.

Dị Thú Kinh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi biết người đàn ông áo trắng kia là ai không?”

Diệp Huyên lắc đầu.


Dị Thú Kinh trầm giọng nói: “Người này im hơi lặng tiếng tiến vào thế giới của ta, nhưng ta không thể cảm nhận được, hơn nữa hắn còn có thể trốn khỏi ta, ngươi biết điều này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là thực lực của hắn mạnh hơn bản thể của ta”.

Nói xong, ả ta im lặng một lát rồi mới nói tiếp: “Bây giờ đến cả Thiên Mạch giả cũng chưa làm được như thế”.

Thực lực của người đàn ông áo trắng mạnh hơn cả Tiểu Phạn!


Diệp Huyên từ từ nhắm mắt lại: “Con mẹ nó, vẫn chưa chịu thôi à!”

Trong tháp.

Liên Thiển dùng huyền khí truyền âm cho tầng chín: “Các hạ, rõ ràng cô gái váy trắng kia có thực lực giết chết đối thủ của Diệp Huyên, vì sao nàng lại không ra tay?”

Một lát sau, tầng chín đáp: “Ở trong mắt nàng ấy, những người này là đối thủ sao?”

Liên Thiển: “…”

Liên Thiển nghe những lời tầng chín nói, khẽ thở dài.

Cũng đúng, trong mắt cô gái váy trắng, những người ở vũ trụ Ngũ Duy này đều không phải là đối thủ.

Cô gái váy trắng kia mạnh như thế nào?

Không ai biết!

Nàng ta cũng không biết, nàng ta chỉ biết là, cho dù là tiên sinh của trước kia cũng tuyệt đối không giết được nàng.

Bởi vì nàng thật sự quá mạnh!

Đó là một cô gái có thể khiến người ta tuyệt vọng!

Mà nàng để cho Diệp Huyên lăn lộn như thế này ở vũ trụ Ngũ Duy, khả năng lớn nhất chính là muốn rèn luyện hắn.

Diệp Huyên của bây giờ, cần phải trưởng thành!

Nếu như chuyện gì cũng để cô gái váy trắng làm thì Diệp Huyên làm sao trưởng thành? Có thể nói, nếu cô gái váy trắng trực tiếp tiêu diệt đối thủ của Diệp Huyên thì chẳng khác nào đang hại hắn!

Đương nhiên, có một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đó là ngộ nhỡ Diệp Huyên chết thì sao?

Nếu Diệp Huyên chết…

Vũ trụ Ngũ Duy cũng sẽ xong đời!

Mặc dù nàng ta không mấy quen biết với cô gái váy trắng, nhưng nàng ta vẫn biết một chút về tính khí của cô gái váy trắng, cô gái kia không có chút thương xót nào đối với chúng sinh!

Trong mắt cô gái kia chỉ có một mình Diệp Huyên!
Đúng lúc này, Dị Thú Kinh đột nhiên nói: “Diệp Huyên, xem ra bây giờ có không ít người mưu đồ muốn chiếm thư phòng của ngươi”.



Diệp Huyên lắc đầu: “Ngoài Phệ Linh tộc và Vô Địch Tông còn cả ngươi ra, ta không nghĩ ra còn ai muốn đến kiếm chuyện với ta nữa!”



Dị Thú Kinh nói: “Có lẽ ta biết một chút”.




Diệp Huyên nhìn về phía Dị Thú Kinh, Dị Thú Kinh nhẹ giọng nói: “Có thể là một vài thế lực cổ xưa còn sống sót từ Kỷ Phấn Trắng, giống như Vô Địch Tông, bọn họ thông qua một vài phương pháp đặc biệt, sống sót qua nạn Ngũ Duy kia. Đương nhiên, cũng có thể là từ Hàn Võ Kỷ!”



Kỷ Hàn Võ!



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Không phải nói chỉ có Bất Bại A La còn sống sót từ Hàn Võ Kỷ sao?”



Dị Thú Kinh sắc mặt không chút biểu cảm: “Ta không biết Bất Bại A La, nhưng ta biết có một người đến từ Hàn Võ Kỷ”.




Diệp Huyên hỏi: “Ai?”



Dị Thú Kinh nói: “Ngay bên cạnh ngươi!”



Diệp Huyên ngây người, rất nhanh, hắn nhìn về phía Tiểu Phạn ở bên cạnh: “Cô bé?”



Dị Thú Kinh gật đầu: “Cô bé chính là người còn sống sót từ Hàn Võ Kỷ!”



Tiểu Phạn nhìn thoáng qua Dị Thú Kinh, cô bé nắm chặt thanh kiếm trong tay, Dị Thú Kinh nheo mắt: “Ta đang nói chuyện bình thường với ngươi, nói chuyện bình thường, hiểu không?”



Sắc mặt Tiểu Phạn lạnh lùng, nhưng không xuất kiếm.



Diệp Huyên đột nhiên nói: “Ngươi làm thế nào nhận định Tiểu Phạn đến từ Hàn Võ Kỷ?”



Dị Thú Kinh nói: “Chủ nhân nói!”



Vị kỳ nhân kia!



Diệp Huyên trầm tư một lát, dường như nghĩ đến cái gì, hắn lại hỏi: “Trước Hàn Võ Kỷ là thời đại gì?”



Dị Thú Kinh nói: “Không biết!”



Diệp Huyên nói: “Hay là nói, Hàn Võ Kỷ là thời đại sớm nhất của vũ trụ Ngũ Duy?”



Dị Thú Kinh lắc đầu: “Chắc chắn không phải!”



Diệp Huyên nhíu mày: “Vì sao?”



Dị Thú Kinh nói: “Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì? Đó là việc ngươi cần phải bận tâm hay sao?”



Diệp Huyên nhìn Dị Thú Kinh: “Thế nào, ngươi không cần thư phòng của ta nữa?”



Dị Thú Kinh nói: “Diệp Huyên, ta cho ngươi một lời khuyên, đừng giữ thư phòng kia, nếu không ngươi thật sự sẽ chết không toàn thây!”



Nói đến đây, nàng ta nhìn sang Huyền Ngoa ở bên cạnh Diệp Huyên: “Huyền Ngoa, các ngươi muốn tự do, muốn đi ra ngoài, ta cho các ngươi, từ bây giờ trở đi, các ngươi có thể rời khỏi nơi đây bất cứ lúc nào”.



Nói xong, nàng ta định rời đi, nhưng lúc này, dường như lại nhớ đến điều gì, nàng ta quay đầu nhìn thoáng qua Tiểu Phạn: “Diệp Huyên, tốt hơn hết ngươi không nên đưa cô bé đi cùng, thực lực của cô bé mạnh, nhưng ta
1643201795456.png

Diệp Huyên: “...”



Dị Thú Kinh lạnh lùng nhìn thoáng qua bụng Diệp Huyên: “Sợ rằng cô gái váy trắng mà ngươi nói không gánh nổi!”




Tầng chín nói: “Này, vì sao các ngươi luôn coi thường nàng ta?”



Dị Thú Kinh không nói gì nữa, xoay người rời đi.



Tại chỗ, Huyền Ngoa đột nhiên nói: “Nàng ta hẳn là đã phát hiện ra điều gì, cho nên mới dứt khoát từ bỏ việc tranh giành thư phòng của ngươi, mà thứ có thể khiến nàng ta sợ..”.



Nói đến đây, nàng ta không nói tiếp nữa.




Diệp Huyên tất nhiên hiểu ý của Huyền Ngoa.



Hắn cũng biết tính cách của Dị Thú Kinh, cô gái này ngoại trừ hơi kiêng dè Tiểu Phạn ra, nàng ta căn bản không sợ ai cả, nhưng người đàn ông áo trắng kia lại làm nàng ta sợ!



Chắc chắn là sợ, nếu không, nàng ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy!



Lúc này, tầng chín lại nói: “Người đàn ông áo trắng kia không đơn giản!”



Diệp Huyên vội hỏi: “Tiền bối biết lai lịch của đối phương?”



Tầng chín nói: “Không biết, nhưng hắn ta làm ta có cảm giác nguy hiểm, tóm lại, vẫn phải cẩn thận một chút!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó nói: “Đến lúc phải rời đi rồi!”



Chuyến đi đến vùng đất Vĩnh Sinh này rất hoàn hảo.



Một bên, Huyền Ngoa nói: “Diệp công tử có dẫn theo Thiên Mạch giả ra ngoài không?”



Tiểu Phạn nhìn Diệp Huyên, không nói lời nào.



Diệp Huyên nhìn về phía Tiểu Phạn: “Theo ta ra ngoài, được không?”



Tiểu Phạn lập tức gật đầu.



Diệp Huyên cười nói: “Tốt!”



Nói xong, hắn nhìn về phía Huyền Ngoa: “Huyền Ngoa cô nương, cô cũng ra ngoài à?”



Huyền Ngoa cười nói: “Tạm thời không ra!”



Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Vậy sau này gặp lại!”



Nói xong, hắn dẫn theo Tiểu Phạn xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK