Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

khác, cho dù là ai dưới trướng tôi cũng giải quyết được".



Tần Vạn Hào nhìn mấy tấm hình của Lý Phong trên bàn.



"Vì sao cậu chỉ nhìn ảnh đã khẳng định hắn rất mạnh chứ?"



"Tối qua lúc hắn đến nhà tôi, rõ ràng tôi cảm thấy hắn chẳng khác gì người bình thường cả".



"Đó là cảm giác của ông mà thôi".



"Đối với những người yếu như các ông thì ai chả giống nhau".



"Chỉ có cao thủ trong giới như tôi mới nhìn ra thực lực của hắn".



Giọng điệu của Mallory chẳng thèm khách khí.



"Ông Tần, tôi xin nói thẳng".



"Từ lúc tôi đến nhà ông, tôi mới biết thế gia đứng đầu thủ đô đúng là có tiếng mà không có miếng".



Chương 636: Cao thủ Hoa Hạ là đồ rác rưởi






"Trong nhà ông chẳng có mấy cao thủ giỏi".



"Cho dù là những người đang núp trong bóng tối cũng chỉ là những thằng hề nhảy nhót mà thôi".



Mallory vừa nói xong, bỗng có tiếng hừ lạnh truyền ra từ chỗ tối.



Sau đó một trận gió lạnh bỗng nổi lên.



Bên cạnh Mallory bỗng xuất hiện một người đàn ông trung niên mặc trường bào.



"Đám người nước ngoài các cậu đúng là mèo khen mèo dài đuôi".



"Chỉ có khoác lác là giỏi".



Ông ta vừa dứt lời thì gã da đen bên cạnh Mallory bỗng ra tay.



Nắm đấm của gã rất mạnh, tốc độ cũng nhanh như tia chớp vậy.



"Rầm!"



"Rầm!"



"Rầm!"



Người đàn ông trung niên vừa nãy vẫn còn tỏ vẻ lắm nhưng giờ lại bị đánh đến không thể phản kháng.



Trong nháy mắt ông ta đã bị đấm hơn mười đòn.



Đòn cuối cùng đấm mạnh vào bụng ông ta.



Khiến ông ta văng về phía sau như đạn bắn, đập mạnh vào tường, cuối cùng lăn mấy vòng trong vườn hoa.



"Đồ vô dụng".



Gã da đen lạnh lùng cười, lộ ra hàm răng trắng bóc.



"Đám cao thủ Hoa Hạ các ông đúng là vô dụng".



Lúc này, Lý Thiên Kiêu và Tần Vạn Hào há hốc mồm kinh ngạc.



Tuy ngay từ đầu bọn họ đã biết đám người này rất ác, nhưng trong mắt ông ta, bọn họ cũng chỉ là một đám côn đồ lấy tiền làm việc, liếm máu trên lưỡi dao mà thôi.



Không ngờ là dù chọn bừa một người trong đám bọn họ cũng là cao thủ rất mạnh.



Thực ra người đàn ông trung niên vừa bị đánh bay vào tường là cao thủ mà nhà mẹ đẻ Lý Thiên Kiêu phái tới.



Dù thế nào ông ta cũng là cao thủ cấp Vương.



Nhưng trước mặt gã da đen lại không thể đánh trả.



Mallory nhẹ nhàng nhấc chén trà trên bàn lên, rất lịch thiệp nhấp một ngụm.



"Tuy chúng tôi nói hơi khó nghe nhưng các ông không thể không thừa nhận, cao thủ Hoa Hạ trước mặt chúng tôi chẳng khác gì đống rác".



"Động tác của các ông đều rất đẹp mắt, nhưng lại tốn quá nhiều công sức vào mấy cái kỹ xảo vô dụng".



"Tôi có thể khẳng định cho các ông thấy, kỹ xảo chẳng có tác dụng gì".



"Các ông đánh võ chẳng khác gì người ta biểu diễn trên sân khấu cả, chỉ để khán giả xem mà thôi".



"Mà chúng tôi đánh võ là để giết người".



Ánh mắt Mallory sáng rực nhìn chằm chằm vào Tần Vạn Hào.



"Ông Tần, thời gian có hạn".



"Ông hãy nhanh chóng quyết định đi, nếu ông không chi nổi tiền thì đừng lãng phí thời gian của chúng tôi nữa".



"Ngoài ra tôi xin nói trước, vì chiều nay chúng tôi phải xuất phát rồi, nên đám người trong ảnh chụp phải đợi chúng tôi trở về mới giúp ông giải quyết được".



Mallory hơi dừng lại, trên mặt gã tràn đầy tự tin.



Gã chỉ coi người Hoa Hạ như rác rưởi mà thôi.



Giải quyết bọn chúng dễ như bóp chết một con kiến vậy.



"Nhưng ông yên tâm, chúng tôi rất giỏi trong việc giế

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK