Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

biết những thứ mình bán đều là từ núi Tướng Quân mà ra.



Mỗi lần chỉ cần mưa lớn, sẽ có một số đồ vật theo dòng suối trôi từ trong núi ra.



Bình thường Vương Đại Khánh chỉ cần cẩn thận tìm ở suối, kiểu gì cũng thấy mấy cái bình, lọ.



Nhưng mấy cái bình đó cũng không đáng mấy tiền.



Cho nên mấy năm nay ông ấy không phất lên như người trong ngành.



Vương Đại Khánh vừa đi vừa nói với Lý Phong.



"Cậu nhóc này, lẽ ra cậu không nên dẫn vợ theo, cậu không biết chứ ngọn núi này ở chỗ chúng tôi rất kỳ lạ".



"Cho dù giữa trưa thì phụ nữ trong làng chúng tôi cũng không lên núi".



"Gió thổi trên núi rất có hại đối với phụ nữ".






"Tôi nhớ lúc trước cũng có một đám người lên núi đào bảo vật".



"Trong nhóm bọn họ có hai người phụ nữ".



"Hai người đó còn to khỏe hơn vợ cậu nhiều".



"Nhưng bọn họ vừa vào trong núi thì gặp gió độc".



"Hai người bọn họ lúc đến thì hăng hái lắm".



"Nhưng lúc về, một người thì nằm trên cáng, một người được cõng trên lưng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy".



Đáng sợ lắm.



Lý Phong nghĩ rồi nói: "Các ông ở đây thường có rất nhiều người đến đào bảo vật à?"



Vương Đại Khánh lắc đầu.



Thở dài một hơi.



Ông ấy chỉ vào căn nhà gỗ bên đường cách đó không xa nói: "Cậu có thấy căn nhà kia không?"



"Đấy là chỗ ngày xưa chúng tôi dựng nên để người ta dừng chân uống trà đấy".



"Mới đầu có rất nhiều người vào núi Tướng Quân đào bảo vật".



"Lúc đó luôn có một hai người tìm được bảo vật ở bờ suối".



"Tôi nghe nói, bảo vật tốt nhất còn được bán với giá cả nghìn tệ".



"Nhưng sau đó, bảo vật bị người ta đào hết, cũng ít người tới đây".



"Mà...."



Nói tới đây, Vương Đại Khánh hơi ngập ngừng.



Ánh mắt ông ta nhìn lướt qua sườn núi Tướng Quân.



Trong mắt có sự sợ hãi.



Giống như có thứ gì đó rất đáng sợ.



"Từ sau khi núi Tướng Quân có người chết, càng ít người đến đây".



Vương Đại Khánh dường như đang kiêng kỵ chuyện núi Tướng Quân có người chết, Lý Phong hỏi hai lần nhưng ông ấy không trả lời.



Cùng lúc đó, Viên Lịch Hành đi theo sau Lý Phong cũng đang nghe Ngô Lương nói về núi Tướng Quân.



"Cậu chủ đừng xem thường núi Tướng Quân này".



"Truyền thuyết về núi Tướng Quân có từ lâu, mọi người đều biết bên trong có rất nhiều bảo vật".



"Hàng năm chỉ cần có lũ về, sẽ có rất nhiều bảo vật trôi theo dòng nước từ trong núi xuống chân núi".



"Có rất nhiều người giống Vương Đại Khánh, nhặt đồ bên bờ suối mà phất lên".



"Cậu chủ nghĩ mà xem, mấy món đồ trôi ra ngoài đã rất đáng tiền rồi".



"Vậy bên dưới hầm mộ sẽ có bảo vật thế nào đây?"



Lúc Ngô Lương nói chuyện, Viên Lịch Hành nhìn chằm chằm vào ông ta.



Mỗi ánh mắt của Ngô Lương đều bị Viên Lịch Hành nhìn thấu.



Viên Lịch Hành lạnh lùng cười: "Ngô Lương, ông có biết tại sao mấy năm nay ông chỉ có thể trông coi cái cửa hàng rách nát ở trong góc xó xỉnh không?"



Ngô Lương cười thật thà: "Tôi từ nhỏ đọc ít sách, đầu ó

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK