Nói xong, y vội vã đi theo.
Sau khi hai tỷ muội rời đi, Việt sư xoay người nhìn về phía cách đó không xa: "Thánh chủ, thật sự không động vào Diệp Huyên này sao?"
Một lát sau, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Không động!"
Việt sư khẽ gật đầu: "Đã rõ".
Nói xong, lão yên lặng lùi đi.
Bên ngoài Thánh Địa, giữa không trung.
"Tỷ tỷ, đừng bảo tỷ đi tìm Diệp Huyên kia chứ? Á á... Tỷ đánh đệ làm gì, đệ có nói gì sai đâu?"
"Ngươi biết nhiều quá!"
"..."
Sau khi rời khỏi Quỷ Môn, Diệp Huyên lập tức dùng khí hỗn độn để che giấu hơi thở, sau đó tìm một hang động trong núi ẩn nấp.
Bây giờ hắn cần chữa thương!
Lúc nãy tiêu hao quá nhiều sức, bây giờ hắn đã bắt đầu bị phản phệ, cảm giác đó thật sự không hề dễ chịu.
Trong hang động, Đế Khuyển nói: "Ngươi không lo cho bà ấy?"
Bà ấy tất nhiên là nói Độc Cô Huyên.
Diệp Huyên đáp: "Ta không chết, Bách Hiểu Các sẽ bảo vệ người đến cùng!"
Nói xong, hắn dừng lại một lát rồi bảo: "Hay ngươi đi xem thử một chuyến đi!"
Đế Khuyển trầm giọng nói: "Tình huống bây giờ của ngươi không ổn!"
Diệp Huyên cười nói: "Có khí hỗn độn, người bình thường căn bản không thể tìm được ta!"
Đế Khuyển còn định nói gì nữa thì Diệp Huyên đã nhẹ giọng bảo: "Bà ấy cần được bảo vệ hơn ta".
Đế Khuyển khẽ gật đầu, sau đó nó lập tức biến mất không thấy đâu.
Trong hang động, Diệp Huyên ngồi xếp bằng trên mặt đất, điên cuồng hấp thụ Tử Nguyên Tinh.
Bây giờ hắn phát hiện ra, từ khi hắn nghịch cảnh tu hành, thân thể cùng linh hồn và cả tinh thần lực của hắn đã mạnh hơn lúc trước rất rất nhiều! Bởi vậy, phản phệ đã không còn nghiêm trọng như trước nữa rồi.
Nếu là lúc trước, hắn dùng kiếm Trấn Hồn và trang phục Chư Thần như thế thì e là hiện tại đã hôn mê bất tỉnh rồi!
Mà bây giờ hắn chỉ cảm thấy toàn thân khó chịu, chỉ đến thế mà thôi.
Hơn nữa, thực lực của hắn đã mạnh lên so với khi trước không biết bao nhiêu lần.
Hiển nhiên, phương pháp nghịch cảnh tu hành này hoàn toàn tốt.
Đi đường của chính mình!
Khoảng chừng sau nửa canh giờ, Diệp Huyên đứng lên, lúc này đây, thương tích toàn thân hắn gần như đã khôi phục hoàn toàn.
Sau khi hồi phục lại, Diệp Huyên vội hỏi: "Tiểu Hồn, con bé có thể tỉnh lại chưa?"
Im lặng một lát, Tiểu Hồn nói: "Vẫn chưa được, Tiểu chủ hãy kiên nhẫn chờ".
Diệp Huyên vội vàng nói: "Được, ngươi cứ từ từ!"
Tiểu Hồn nói: "Tiểu chủ yên tâm, ta rất chắc chắn, sẽ không xảy ra chuyện gì!"
Nghe vậy, Diệp Huyên thả lỏng trong lòng: "Được!"
Nói xong, hắn lại ngồi xếp bằng xuống, sau đó bắt đầu kiểm kê bảo vật lấy được ở Quỷ Môn.
Ở Quỷ Môn hắn thu được hơn ba mươi triệu Tử Nguyên Tinh, thêm vào số hắn sẵn có thì hiện tại đã hơn sáu mươi triệu viên! Mà bảo vật bậc Thánh thì chỉ có ba món, cộng với lúc trước thì hắn đã có được chín bảo vật bậc Thánh có thể bán!
Ngoài ra còn một số đồ linh tinh nữa, nhưng hắn không xem trọng là bao.
Mua kiếm!
Diệp Huyên lặng lẽ rời khỏi hang động, đến Vị Ương Thành.
Hiện tại hắn cần rất nhiều kiếm bậc Thánh!
Thứ hắn cần chủ yếu vẫn là hấp thụ kiếm!
Tu hành tu hành, không chỉ cần cảm ngộ ra tâm cảnh, còn cần phải hấp thu linh khí khổng lồ nữa! Như người bình thường vậy, không chỉ phải cố gắng học tập để nâng cao kiến thức và tầm nhìn của bản thân, mà còn cần phải ăn cơm để duy trì mạng sống!
Tu hành cũng như thế, thiếu một thứ cũng không được!
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên lại lặng lẽ lẻn vào Vị Ương Thành, sau khi hỏi thăm một phen thì hắn đến một thương hội, thương hội này tên là Thái Nguyên, ở Thiên Vực này chỉ kém mỗi thương hội Vạn Bảo!
Diệp Huyên mặc một bộ trường bào đen, toàn thân được trường bào đen che kín, sau khi hắn đi vào thương hội thì có một cô gái vội vàng đón tiếp hắn: "Tiên sinh có nhu cầu gì?"
Diệp Huyên nói: "Chuyển sang nơi khác được không?"
Cô gái ngây người, sau đó vội vàng đáp: "Được!"
Nói xong, nàng ấy dẫn Diệp Huyên đến trong một phòng bao.
Diệp Huyên nói: "Ta cần kiếm!"
Cô gái cười nói: "Không biết các hạ cần kiếm bậc gì?"
Diệp Huyên nói: "Bậc Thánh, năm thanh!"
Cô gái sững sờ.
Diệp Huyên hỏi: "Không có?"
Cô gái hồi thần lại, nàng ấy vội đáp: "Có, các hạ chờ chút".
Nói xong, nàng ấy xoay người rời đi, chốc lát sau, một phụ nữ xinh đẹp khác bước vào, nàng ta chừng ba mươi tuổi, trông dáng vẻ rất thùy mị.
Người phụ nữ xinh đẹp đến trước mặt Diệp Huyên, cười nói: "Các hạ muốn năm thanh kiếm bậc Thánh?"
Diệp Huyên gật đầu.
Người phụ nữ xinh đẹp cười tươi hơn: "Đồ thì có, nhưng giá cả thì..."
Diệp Huyên búng tay một cái, một chiếc nhẫn chứa đồ bay đến trước mặt nàng ta, nàng ta nhìn lướt qua, sắc mặt lập tức thay đổi, nàng ta vội nói: "Quý khách muốn ngay bây giờ hay là?"
Diệp Huyên nói: "Càng nhanh càng tốt!"
Người phụ nữ xinh đẹp đáp: "Quý khách chờ chút, ta đi chuẩn bị ngay".
Nói xong, nàng ta xoay người rời đi.
Chỉ chốc lát sau, một cô gái xinh đẹp khác bưng một mâm linh quả vào trong, sau khi nàng ta đặt linh quả xuống trước mặt Diệp Huyên thì hơi thi lễ một cái, sau đó ngượng ngùng hỏi: "Quý khách có cần phục vụ đặc biệt không?"
"Phục vụ đặc biệt?"
Diệp Huyên sửng sốt: "Phục vụ đặc biệt gì?"
...