Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Đi rồi?”



Diệp Huyên gật đầu: “Ừ, đi rồi”.



Cô bé liền nhún vai: “Vậy ta cũng đi đây!”




Dứt lời, cô bé liền xoay người rời đi.



Diệp Huyên vội vàng kéo cô bé lại. Cô bé quay đầu nhìn Diệp Huyên. Diệp Huyên thoáng do dự một lát rồi mới cất lời: “Có thể giúp ta đánh nhau được không?”



Đánh nhau sao?



Ánh mắt cô bé sáng lên, nhưng chỉ thoáng chốc đã lắc đầu: “Không được!”



Diệp Huyên cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”




Cô bé liền nhếch miệng: “Ca ca ta từng nói không thể cứ giúp ngươi mãi được, ngươi phải tự học cách đối mặt đi!”



Diệp Huyên trừng mắt: “Ca ca nhóc là ai?”



Cô bé liền đáp: “Thì là ngươi…”



Nói tới đây, cô bé liền ngừng lời, không nói tiếp nữa.



Diệp Huyên: “…”



Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Ngươi bị người ta bắt nạt à?”



Diệp Huyên gật đầu lia lịa: “Đúng vậy!”



Dứt lời, hắn liền chỉ về phía đám người Hạo Thiên đằng xa: “Bọn họ lấy đông hiếp ít, bốn người đòi đánh một mình ta!”



Cô bé quay đầu liếc đám người Hạo Thiên một cái, sau đó nhìn về phía Diệp Huyên: “Yếu xìu thế mà ngươi cũng không đánh lại sao?”



Diệp Huyên: “…”



Cô bé đột nhiên cất lời:



“Ca ca ta không cho ta đánh nhau hộ ngươi, nói là muốn ngươi học cách trưởng thành, thế nên ta đi đây!”



Dứt lời cô bé liền xoay người rời đi.



Diệp Huyên vội vàng kéo tay cô bé lại, rồi lấy ra một xâu mứt quả đưa cho cô bé.



Cô bé cầm lấy xâu mứt quả, trừng mắt: “Ngươi có ý gì? Ta cho ngươi biết nhé, ta không phải người mà ngươi có thể mua chuộc được chỉ bằng một xâu mứt quả đâu!”



Diệp Huyên lại lấy ra thêm một xâu mứt quả nữa đưa cho cô bé. Cô bé lặng lẽ nhận lấy, sau đó nói: “Đánh mấy kẻ kia à?”



Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy! Chỉ có bốn kẻ đó thôi”.



Cô bé liếc qua đám người Hạo Thiên, rồi nói: “Không sợ”.



Dứt lời, cô bé liền đi về phía đám người Hạo Thiên.



Nhìn thấy cô bé đi về phía mình, Hạo Thiên vẫn giữ nguyên vẻ mặt không cảm xúc, sau đó biến mất khỏi chỗ kia.



Ở nơi xa, cô bé bỗng dừng bước, rồi bay lên và đánh ra một chiêu.



Ầm!



Chiêu thức đó vừa ra, cả tinh không bị hủy.



Mấy chục dặm quanh đó nhanh chóng nổ tung, vô số tinh quang vỡ nát, cả tinh vực biến thành một màu đen sì.



Một cái hố đen khổng lồ đã được tạo ra như thế.
Còn Hạo Thiên thì bị nắm đấm đó của cô bé đánh bay hơn vạn dặm, đến lúc dừng lại được thì đã bị thương, máu tươi bắn tung tóe.



Chỉ một nắm đấm đã khiến tất thảy những người có mặt ngỡ ngàng.



Diệp Huyên cũng ngây ra như phỗng.




Sao cô bé đó lại mạnh thế chứ?



Thế này còn là người nữa không?



Trong bóng tối xa xa, Tiểu Đạo mặt không cảm xúc, còn sắc mặt của cô gái một chân bên cạnh nàng ta thì cực kỳ ngưng trọng.



Thực lực của cô bé kia nằm ngoài dự đoán của nàng ta.



Uy lực của nắm đấm vừa nãy quả thật có thể hủy diệt trời đất!




Quan trọng nhất chính là, đây còn chẳng phải bản thể của cô bé.







Về phần đám A Bố Tạng, Cổ Chiến Thiên và Thiên Long bát bộ, lúc này vẻ mặt của họ lộ rõ vẻ nặng nề, ngoài ra còn có phần e dè nữa.



Còn Hạo Thiên thì ngây ra như phỗng.



Chỉ một quyền!



Ông ta bị đúng một quyền ấy đánh nát thân thể.



Rốt cuộc nhóc này là quái vật gì vậy?



Ở nơi xa, cô bé lấy mứt quả ra thưởng thức, sau đó quay đầu nhìn sang chỗ Tiểu Đạo đang ở: “Ngươi cũng ở đây à?”



Diệp Huyên nhìn thoáng qua chỗ Tiểu Đạo, sau đó hỏi: “Nhóc biết nàng ta hả?”



Cô bé gật đầu: “Nàng ta từng đánh chủ ý lên Bạch!”



Diệp Huyên trừng mắt: “Là sao?”



Cô bé đáp: “Cô gái đó không có ý tốt!”



Diệp Huyên: “…”



Tiểu Đạo nhìn cô bé từ đằng xa, không hề hé miệng.



Còn cô bé thì liếc Tiểu Đạo một cái: “Đánh nhau không?”



Tiểu Đạo mặt không cảm xúc: “Tùy!”



Diệp Huyên nghe thấy vậy liền biến sắc, hắn vừa muốn cất lời thì cô bé đã đột ngột đấm ra một quyền.



Trong giây lát chiêu thức được tung ra, một luồng sức mạnh cường đại đột nhiên khiến Diệp Huyên bay ra xa mấy nghìn trượng.



Ở nơi xa, Tiểu Đạo bước lên trước một bước, đồng thời nhẹ nhàng chỉ tay một cái.



Một cái chỉ tay đó khiến cả tinh không thoắt cái dừng mọi dao động, chỉ ấn phá vỡ tinh vực, làm rạn nứt từng tầng từng lớp. Chỉ lát sau, trong không gian đen kịt đã vang lên tiếng nổ rền chẳng khác nào sấm sét.



Ầm ầm!



Mảnh tinh vực bị phá thành hố đen chấn động mạnh, sau đó đột ngột nổ tung. Những người có mặt như Diệp Huyên và đám A Bố Tạng bị dư âm tác động đến mức phải liên tục lùi lại…



Cô bé đột
1645506798644.png

Cực kỳ mạnh mẽ!



Ầm ầm!



Hai nắm đấm vừa chạm, cả tinh vực lập tức tĩnh lặng, tựa như bị ngưng kết.




Đúng lúc này, thân hình Tiểu Đạo mờ đi, ngay sau đó nàng ta đánh một quyền vào trước ngực cô bé kia.



Uỳnh!



Thân hình cô bé rung mạnh, nhưng chỉ lùi lại đúng nửa bước, còn Tiểu Đạo thì lùi đến hơn trăm trượng. Song khi nàng ta còn chưa dừng lại hẳn thì thân thể đã lại mờ đi lần nữa.



Ở nơi xa, cô bé nhắm mắt, xoay người đá ngang một cú.




Rầm!



Một bóng người lập tức bị bàn chân quét trúng, đúng lúc này, hàng lông mày của cô bé đột nhiên nhíu lại, cô bé lập tức xoay người, một ngón tay đã trỏ ngay vào cổ họng cô bé.



Ầm!



Thân hình của cô bé run lên, sau đó trở nên mờ ảo, nhưng gần như cùng lúc đó, cô bé đã tung ngay một nắm đấm vào người Tiểu Đạo chẳng biết đã xuất hiện trước mặt mình từ lúc nào.



Ầm!



Tiểu Đạo nhanh chóng lùi lại chừng nghìn trượng.



Cô bé sờ lên cổ họng mình, thấy ở đó có một dấu ấn ngón tay.



Sau đó cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Tiểu Đạo, nàng ta đột nhiên nện ra một quyền, gầm thét: “Hám Thiên Chấn Địa!”



Một quyền được đánh ra…



Ầm ầm!



Một luồng lực có thể hủy diệt trời đất đột ngột cuồn cuộn khắp nơi. Lúc nhìn thấy luồng lực này, Diệp Huyên liền biến sắc, nhanh chóng lùi lại.



Đám người Hạo Thiên và A Bố Tạng ở phía xa nhanh chóng lùi lại.



Luồng lực kia thật sự quá mạnh!



Đúng là sức mạnh hủy diệt trời đất!



Ở nơi xa, Tiểu Đạo khẽ híp mắt, buông lỏng hai tay, đồng thời chỉ một cái, rồi hai mắt chậm rãi nhắm lại. Đến khi luồng lực cường đại kia còn cách nàng ta chừng trăm trượng thì Tiểu Đạo đột nhiên mở bừng mắt, trỏ một cái: “Diệt!”



Trên đầu ngón tay có tia sáng đen thoắt hiện.



Ầm!



Một tiếng nổ đinh tai nhức óc bất thình lình vang vọng khắp nơi, sau đó có hai bóng dáng nhanh chóng lùi về phía sau.



Hai bóng dáng đó chính là Tiểu Đạo và cô bé kia.



Ước chừng một khắc sau, hiện trường dần khôi phục trạng thái bình lặng, Tiểu Đạo và cô bé kia cũng quay về vị trí ban đầu của mình.



Tiểu Đạo nhìn cô bé, gương mặt không lộ cảm xúc.



Cô bé lấy xâu mứt quả ra, bắt đầu thưởng thức.


Lúc này, Diệp Huyên nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cô bé, hắn thoáng liếc về phía Tiểu Đạo ở đằng xa, sau đó cất lời: “Mọi người… không sao chứ?”
Tiểu Đạo không đáp lời, còn cô bé thì đáp: “Không sao”.



Diệp Huyên nghe thấy vậy liền thở phào nhẹ nhõm.



Hắn không hiểu tại sao cô bé này lại muốn đánh Tiểu Đạo.




Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Hết năng lượng rồi. Ta sắp biến mất đây!”



Diệp Huyên: “…”



Cô bé nhìn về phía Tiểu Đạo ở đằng xa, nói: “Về sau sẽ tìm ngươi đánh nhau!”



Tiểu Đạo hờ hững cất lời: “Lúc nào cũng chờ đón!”



Cô bé liếm mứt quả một cái, thân thể ngày càng trở nên mờ ảo.



Đúng lúc này, Diệp Huyên đột nhiên hỏi: “Nhóc biết sạc điện không?”




Sạc điện?



Cô bé liền trừng mắt: “Ngươi muốn sạc cái gì?”



Diệp Huyên liền tranh thủ kéo Đệ Cửu ra.



Đệ Cửu!



Trước giờ hắn chưa từng quên cô gái này!



Đó là một cô gái đánh nhau rất giỏi!



Thực lực của nàng ta chính là một ẩn số!



Cô bé liếc mắt đánh giá Đệ Cửu, chỉ một lát sau, ánh mắt cô bé bỗng sáng lên: “Ôi chao, còn có cả cái này cơ á!”



Diệp Huyên nghe thấy vậy liền ngây ngẩn cả người, sau đó mới hỏi: “Nhóc biết nàng ấy là gì sao?”



Cô bé gật đầu: “Biết chứ”.



Diệp Huyên vội hỏi: “Vậy phải làm sao mới sạc điện được?”



Cô bé ngắm nghía Đệ Cửu một lát, rồi lại liếm láp xâu mứt quả một cái, sau đó nhìn Diệp Huyên, cất lời: “Ta quan sát kỹ lắm rồi! Nàng ấy không có đầu cắm sạc. Có lẽ ngươi mua phải hàng giả rồi đấy. Ta nghĩ ngươi nên trả hàng đi là vừa”.



“Trả hàng?”



Diệp Huyên: “…”







Trả hàng?!



Lúc nghe thấy cô bé nói vậy, vẻ mặt Diệp Huyên lộ ra đôi nét là lạ.



Cô bé nhìn Diệp Huyên: “Trả hàng đi!”



Diệp Huyên thoáng do dự một lát mới cất lời: “Đây là đồ ta nhặt được!”



“Nhặt được?”



Cô bé liền trừng mắt: “Không phải mua à?”



Diệp Huyên gật đầu: “Ừ, không mua. Nhóc giúp ta nhìn coi phải sạc điện thế nào đi!”



Cô bé lại một lần nữa đánh giá Đệ Cửu, một lát sau mới nhìn Diệp Huyên và bảo: “IQ của nàng ta thế nào?”



Diệp Huyên đáp: “Cao lắm luôn. Hơn nữa, thực lực cũng rất mạnh!”



Cô bé khẽ nói: “Vậy chắc hẳn là đồ sử dụng năng lượng mặt trời rồi!”


Năng lượng mặt trời?
Diệp Huyên trừng mắt: “Ý là sao?”



Cô bé đáp: “Thì là nạp năng lượng từ mặt trời đó!”



Diệp Huyên: “…”



Cô bé nhìn lướt bốn phía. Xung quanh đen kịt một màu, không có chút ánh nắng nào.




Thế rồi cô bé nói: “Lúc nào đó ngươi thử mang đi phơi nắng coi sao!”



Diệp Huyên gật đầu: “Cũng chỉ có thể làm vậy được thôi!”



Cô bé khẽ liếm mứt quả, sau đó đưa xâu mứt trong tay cho Diệp Huyên: “Giữ giúp ta, lần sau ta tìm ngươi lấy lại”.



Dứt lời, thân hình cô bé liền mờ hẳn đi, sau đó nhanh chóng biến mất không còn gì nữa.



Diệp Huyên: “…”




Cô nhóc đó đi rồi!



Diệp Huyên nhìn Đệ Cửu trước mặt mình, rồi lại liếc bốn phía. Lúc nào rảnh phải thử phơi nắng Đệ Cửu mới được!



Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, hắn liền quay đầu nhìn sang chỗ của đám Hạo Thiên.



Những kẻ kia vẫn chưa rời đi.



Trong số đó có Hạo Thiên đã bị hủy mất thân thể!



Diệp Huyên nhìn Hạo Thiên đã bị hủy mất thân thể kia, cười hì hì: “Ngươi bảo ta gọi người tới mà, hề hề!”



Dứt lời, hắn thu Đệ Cửu về, rồi xoay người chạy mất.



Hạo Thiên vẫn đứng đó, sắc mặt khó coi tới cực điểm.



Tất nhiên cảm xúc lấn át hơn chính là e dè và hoảng sợ.



Cô nhóc mà lúc này Diệp Huyên gọi ra có thực lực quá nghịch thiên luôn rồi!



Gã nào dám đuổi theo Diệp Huyên nữa!



Quả thật không dám!



Một lát sau, Hạo Thiên bỗng cất lời: “Về thôi!”



Dứt lời, gã liền quay người bỏ đi.



Đám A Bố Tạng, Cổ Chiến Thiên và cả Thiên Long bát bộ cũng biến mất theo.



Tiểu Đạo và cô gái một chân vẫn ở nguyên chỗ cũ.



Cô gái một chân nhìn Tiểu Đạo, cất lời: “Nàng kia là yêu thú nào thế?”



Tiểu Đạo thản nhiên đáp: “Ác thú!”



Cô gái một chân liền nhíu mày: “Cái loại thượng cổ gì gì đó ấy hả?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Không phải”.



Dứt lời, nàng ta liền dõi mắt nhìn ra xa, vẻ mặt có phần phức tạp: “Tổ tiên của ác thú!”



Cô gái một chân thoáng im lặng, sau đó mới nói: “E là Thiên tộc không còn dám tìm thanh niên kia để gây sự nữa”.



Tiểu Đạo khẽ lắc đầu: “Phải coi thái độ của vị Thần sư kia nữa. Nếu người đó vẫn muốn nhằm vào thì Thiên tộc sẽ không tiếc trả cái giá lớn đâu!”



Cô gái một chân liền hỏi: “Người đó sẽ làm thế à?”



Tiểu Đạo nói khẽ: “Không biết đối phương nghĩ sao nữa”.



Cô gái một chân liền trầm mặc.







Ở nơi xa, Diệp Huyên cứ
1645506822249.png

A Mục nhìn thẳng Diệp Huyên: “Nói xong rồi?”



Diệp Huyên chân thành đáp: “Xong rồi”.



A Mục mỉm cười, sau đó nói: “Cô nhóc vừa nãy đi rồi hả?”




Diệp Huyên gật đầu: “Ừ. Chẳng biết tới lúc nào mới gặp lại nhóc đó nữa”.



A Mục khẽ nói: “Nhóc ta rất nhẹ! Tiểu Đạo kia cũng rất mạnh”.



Tiểu Đạo?



Giờ phút này hắn mới đột nhiên nhớ tới một chuyện, đó chính là Tiểu Đạo!



Vì quá kinh ngạc trước thực lực của cô bé kia, nên suýt nữa hắn đã lãng quên mất Tiểu Đạo.




Tiểu Đạo cũng rất mạnh!



Vì nàng ta có thể đánh ngang tay với cô bé kia!



Rốt cuộc Tiểu Đạo là ai nhỉ?



Đây cũng là một điều bí ẩn!



A Mục đột nhiên cất lời: “Chúng ta tới Bất Chu Thần Sơn đi!”



Diệp Huyên nhìn A Mục: “Vẫn đi à? Ta nghĩ chắc hẳn bây giờ Thiên tộc không dám tới tìm chúng ta nữa đâu!”



A Mục cười nói: “Đi thôi!”



Diệp Huyên nhìn A Mục: “Mục đích gì thế?”



A Mục mỉm cười: “Cứ đi rồi biết!”



Diệp Huyên gật đầu: “Được!”



Đúng lúc này, Tiểu Linh Nhi đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên. Hắn đang muốn nói gì đó thì Tiểu Linh Nhi đã kéo hắn vào trong tháp Giới Ngục trước.



A Mục cũng vội vàng tiến vào tháp Giới Ngục theo.



Tiểu Linh Nhi dẫn Diệp Huyên và A Mục tới tầng ba. Ở tầng này, Diệp Huyên nhìn thấy con thú Chiến Thiên hồi trước.



Lúc này đây, thú Chiến Thiên đã to hơn hồi đầu đến mấy lần.



Hơn nữa, trên người nó còn toát ra một luồng uy áp khủng khiếp.



Diệp Huyên nhìn Tiểu Linh Nhi. Tiểu Linh Nhi nhìn thú Chiến Thiên: “Có vẻ nó trưởng thành rồi á!”



Diệp Huyên gật đầu: “Thấy rồi!”



Tiểu Linh Nhi lại nói: “Vừa nãy ta cho nó ăn mấy viên đan dược, sau đó…”



Nói tới đây, cô bé liền ngừng lại.



Diệp Huyên hỏi: “Sau đó thế nào?”



Tiểu Linh Nhi đi tới phía sau thú Chiến Thiên, tóm lấy cái đuôi dài của nó, sau đó kéo thú Chiến Thiên tới trước mặt Diệp Huyên.



Cô bé chỉ vào thú Chiến Thiên: “Nó ăn bằng sạch linh quả rồi! Hơn nữa còn đòi ăn thêm. Ta không biết phải nuôi nó kiểu gì nữa!”


Diệp Huyên: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK