Độc Cô Ngôn hạ giọng đáp: “Nhưng cậu đi thì khác gì chịu chết?
"Ta có chết cũng sẽ không bỏ con bé lại một mình”. Diệp Huyên nhẹ giọng nói rồi bước đi càng nhanh, để lại tiếng thở dài của Độc Cô Ngôn sau lưng.
Không lâu sau, hắn đi đến trước một truyền tống trận, nào ngờ vừa nộp phí xong, định bước vào thì một giọng nói hùng hổ vang lên từ phía sau: “Chậm đã!"
Truyền tống trận dưới chân không khởi động nữa.
Diệp Huyên quay lại, nhìn thấy một gã đàn ông trung niên mặc trang phục có thêu chữ "Vân" nhỏ bên ngực trái dẫn theo bốn lão già đang đi đến.
Sau khi quan sát Diệp Huyên một chốc, gã mới mở miệng: “Ngươi chính là Diệp Huyên? Những món báu vật của nhà họ Vân ta...”
Lời còn chưa dứt, Diệp Huyên đã biến mất tại chỗ. Một khắc sau, một thanh kiếm xuất hiện nện xuống đầu gã đàn ông.
Gã ta hoàn toàn không ngờ Diệp Huyên sẽ ra tay nên không kịp đề phòng, chỉ có thể tái mặt, cuống quít đỡ đòn.
Uỳnh!
Lần này, Diệp Huyên không tiếp tục đứng trong truyền tống trận nữa mà vọt đến trước bốn lão cường giả.
Chưa đầy một khắc sau, lại có thêm bốn cái xác nằm la liệt trên mặt đất, tất cả đều bị hắn giết trong chớp mắt.
Toàn thân Diệp Huyên tỏa ra sát ý nồng nặc, dùng ánh mắt âm u nhìn chòng chọc lão già phụ trách truyền tống trận. Lão ta vội thanh minh: “Chuyện này không liên quan đến chúng ta!"
Hắn không nói không rằng, trực tiếp bước vào truyền tống trận, Độc Cô Ngôn vội vã đi theo.
Sau khi cả hai biến mất, lão già mới thở phào nhẹ nhõm: “Suýt nữa là có chuyện rồi”.
Những người vừa nãy đều là cường giả Nguyên Cảnh, vậy mà lại bị giết trong nháy mắt, kẻ này tuyệt đối không phải người bình thường.