Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Những lời này của Diệp Huyên lọt vào tai Bách Lý Tiên cách đó không xa khiến nàng ta lắc đầu không thôi, cảm thấy da mặt tên này thật sự là dày còn hơn đá tảng.

Hắn có thể không đỡ được một chiêu của Lý Trường Phong, nhưng Đế Khuyển chắc chắn có thể.

Lý Trường Phong cũng bật cười: “Đã vậy thì hai ngươi cùng lên đi”.

Đế Khuyển đang nhăm nhe nhào lên thì bị Diệp Huyên cản lại: “Để ta”.

"Coi chừng không đỡ được đấy”, nó nói.

Hắn chỉ mỉm cười: “Thử chút xem sao”.

Sau một hồi phân vân, Đế Khuyển gật đầu.

Thấy Diệp Huyên bước lên, Lý Trường Phong nói: “Ngươi có thể hợp sức cùng nó”.

Nhưng hắn chỉ lắc đầu: “Tới đi!"

Cho dù hợp sức thì hắn cũng chưa chắc thắng được Lý Trường Phong. Nếu ông ta chỉ nhằm vào Đế Khuyển để giữ chân nó thì những cường giả đang âm thầm náu thân ngoài kia có thể sẽ nhân cơ hội ra tay, khi ấy tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.

Lý Trường Phong chỉ khẽ gật đầu, thong thả nâng tay phải lên rồi tung chưởng về phía Diệp Huyên với thần sắc bình tĩnh đến đáng sợ.

Khi một chưởng ấy bay đến gần Diệp Huyên, hắn biến sắc nhận ra không gian quanh lực chưởng đang nhanh chóng sụp đổ như mảnh giấy tàn lụi trong ngọn lửa, từ một chấm nhỏ lan tràn thành một hố đen khổng lồ, mở cái miệng đen ngòm ra muốn nuốt chửng hắn!

"Pháp tắc!", Tiểu Hồn la lên: “Tiểu chủ! Đối phương đang vận dụng lực lượng pháp tắc! Tuyệt đối phải cẩn thận!"

Sắc mặt Diệp Huyên trở nên nghiêm trọng vô cùng. Hắn biết không chỉ trang phục Chư Thần không thể cản lại, mà ngay cả đạo tắc Không Gian cũng không có tác dụng, hoặc nói đúng hơn là khả năng nắm giữ không gian của hắn vẫn chưa hoàn thiện, không thể dùng đạo tắc để phục hồi không gian trực tiếp biến mất như thế này được.

Không gian trước mặt Diệp Huyên đã nhanh chóng trở thành hố đen sâu hun hút. Nào ngờ chưa đến một hơi thở sau, nó đã liền lại như cũ, còn bản thân hắn vẫn lành lặn xuất hiện trước mắt người khác.

Bồn bề im phăng phắc.

Nhìn thấy cánh cửa đang lặng lẽ trôi nổi trước mặt Diệp Huyên, Lý Trường Phong nhẹ nhàng cất giọng: “Ngươi làm thế này... là hơi gian lận đấy”.

Diệp Huyên nhe răng cười: “Chẳng lẽ các hạ định đổi ý?"

"Sao lại thế?", Lý Trường Phong lắc đầu rồi xoay lưng rời đi.

Bách Lý Tiên đang đứng gần đó bỗng lên tiếng: “Lý môn chủ, hắn đã diệt Quỷ Môn”.

Ông ta dừng bước, trầm ngâm một hồi rồi đưa tay ra. Một phiến lá xanh xuất hiện trong tay phải, nhanh chóng hóa thành màu vàng vọt rồi úa tàn.

"Vạn vật vạn linh, có sinh có tử. Bất kỳ một thế lực nào cũng có lúc phồn vinh, cũng có thời hủy diệt. Chọc giận cường địch, bị tiêu diệt chính là số mệnh của Quỷ Môn”.

Bách Lý Tiên vẫn tiếp tục: “Quỷ Môn là tâm huyết của ông, ông cam tâm để nó bị hắn tiêu diệt như vậy ư?"

"Ta đã dùng hết toàn lực, không thẹn với lòng”.

Lý Trường Phong vừa dứt lời, mảnh lá úa trong tay bỗng run lên, sau đó được nhuộm lại một màu xanh mướt dưới con mắt chứng kiến của những người khác.

Uỳnh!!

Một luồng sức mạnh khổng lồ bắn ra từ người ông ta, đẩy Diệp Huyên và Đế Khuyển liên tiếp lùi lại, nhưng Bách Lý Tiên và lão già bên cạnh nàng ta không hề bị ảnh hưởng.

Nàng ta nhìn Lý Trường Phong, mỉm cười: “Chúc mừng Lý môn chủ đột phá Thánh Cảnh, đạt đến Tạo Hóa Cảnh! Trong ngôi điện kia sẽ có thêm một vị trí cho Lý môn chủ!"

Lý Trường Phong đăm chiêu quan sát phiến lá trong tay một hồi lâu mới lắc đầu cười khẽ: “Thì ra thứ giữ chân ta nhiều năm qua chỉ là một ý niệm”.

Bách Lý Tiên nói: “Nếu Lý môn chủ nhìn không ra, nghĩ không tới thì sẽ chấp nhất với tướng*, khi ấy không biết khi nào mới đột phá được”.

*chấp nhất với vẻ bề ngoài, với hư tướng mà bị chệch hướng khỏi bản chất.

"Đa tạ Tiên các chủ”, Lý Trường Phong khẽ thi lễ, Bách Lý Tiên thản nhiên nhận lễ.

Sau đó môn chủ Quỷ Môn quay sang cười với Diệp Huyên: “Có muốn tiếp thử một chiêu nữa của ta không?"

Diệp Huyên: “...”

Lý Trường Phong cười khà khà, xoay người lướt đi.

"Vậy mà cũng đột phá được sao?", Diệp Huyên thở dài.

Các chủ Bách Hiểu Các ghé mắt nhìn sang, nhếch môi hỏi: “Ngươi cảm thấy việc này đơn giản lắm sao? Thế có biết ông ta đã kẹt ở Thánh Cảnh bao nhiêu năm rồi không? Đã mấy chục năm rồi đấy”.

Nàng ta lắc đầu buồn cười: “Thứ cản bước chúng ta đi đến đại đạo, rất nhiều khi lại là chính bản thân ta”.

Diệp Huyên tất nhiên hiểu rõ đạo lý này - có rất nhiều thời điểm mà kẻ thù lớn nhất của một người chính là bản thân người đấy - nên gật gù đồng tình.

Bỗng Bách Lý Tiên lên tiếng: “Ngươi nên đến Táng Thiên trường thành ngay đi, không nên chậm trễ”.

Diệp Huyên hỏi: “Tiên cô nương, nếu ta không đi thì sao?"

"Ngươi còn có át chủ bài nào à?", Bách Lý Tiên nhẹ giọng hỏi lại: “Nếu có thì hãy lấy ra cho những người đang rình rập kia biết điều mà thối lui”.

Thấy hắn im lặng, nàng ta cất bước đến gần: “Người muốn ngươi đến Táng Thiên không phải ta, mà là một người khác đang muốn dùng cách này để bảo vệ ngươi”.

Diệp Huyên không khỏi nhìn sang: “Là ai?"

"Về sau ngươi sẽ biết”.

Sau một thoáng lặng im, hắn đáp: “Ta sẽ đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK