Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy lời nói của Diệp Huyên, cô gái thần bí cười nói: “Ta nói đùa với ngươi thôi”.



Diệp Huyên: “…”



Cô gái thần bí cười nói: “Ngươi phải đi, ta cũng phải đi rồi”.




Diệp Huyên nhíu mày: “Tuyết tỷ muốn rời đi ư?”



Cô gái thần bí liếc nhìn xung quanh, sau đó gật đầu: “Cũng nên đi rồi”.



Diệp Huyên hơi do dự một chút, sau đó nói: “Tuyết tỷ muốn đi đâu?”



Cô gái thần bí cười nói: “Nên trở về rồi”.



Diệp Huyên thấp giọng nói: “Về đâu?”




Cô gái thần bí cười nói: “Sao ngươi nhiều câu hỏi thế?”



Diệp Huyên gượng cười: “Chỉ là tò mò thôi”.



Cô gái thần bí khẽ mỉm cười: “Nhiều khi lòng hiếu kỳ sẽ gây chết người đấy”.



Diệp Huyên nói: “Tuyết tỷ, sau này chúng ta sẽ còn gặp nhau chứ?”



Cô gái thần bí cười nói: “Còn! Nhất định sẽ gặp!”



Diệp Huyên cười nói: “Tại sao?”



Cô gái thần bí cười cười: “Ngươi xem, ngươi lại hỏi rồi”.



Diệp Huyên: “…”



Cô gái thần bí nhìn qua Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Tự chăm sóc bản thân thật tốt, chăm chỉ tu luyện, sau này chúng ta sẽ cùng kề vai chiến đấu”.



Diệp Huyên gật đầu, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác không nỡ.



Không biết tại sau, hắn và người phụ nữ này chưa quen quyết bao lâu, nhưng cảm thấy đối phương rất thân thiết, cảm thấy đối phương sẽ không hại hắn.



Cảm giác vô cùng kỳ lạ.



Lúc này, đột nhiên cô gái thần bí liếc nhìn những kiếm tu đằng sau Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Tặng ngươi một món quà”.



Diệp Huyên hỏi: “Món quà bí mật?”



Cô gái thần bí khẽ nhếch khóe miệng, nụ cười có chút xấu xa.







Ngục tối Vô Biên, trong tiệm cầm đồ.



Đằng sau quầy, Tiểu Đạo đang nằm bò trên quầy ngủ rất say, không biết qua bao lâu, Tiểu Đạo đột nhiên ngẩng đầu, nàng ta hơi cau mày.



Lúc này, một người đàn ông trung niên đi vào trong tiệm cầm đồ.



Người tới chính là tộc trưởng của Thiên Ma tộc - Vô Hi.



Vô Hi nhìn qua Tiểu Đạo, nhẹ giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương”.



Tiểu Đạo cười nói: “Có chuyện gì thế?”



Vô Hi thấp giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, cô cũng biết lai lịch thật sự của Diệp Huyên chứ?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Biết!”



Vô Hi hơi cúi đầu, sau đó nói: “Mong Tiểu Đạo cô nương giải thích cho!”


Tiểu Đạo cười nói: “Vấn đề này rất đắt”.
Vô Hi hơi do dự, sau đó nói: “Tiểu Đạo cô nương muốn cái gì?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Không phải là ta cần gì, là xem ngươi có cái gì?”



Vô Hi lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đặt lên mặt quầy, Tiểu Đạo nhìn qua rồi lắc đầu.




Vô Hi im lặng một lát, sau đó lại lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ đặt lên mặt quầy, nhưng Tiểu Đạo vẫn lắc đầu.



Vô Hi nhíu mày: “Đắt thế ư?”



Tiểu Đạo cười nói: “Cũng khá đắt”.



Vô Hi thấp giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương, có thể nể tình chút không?”




Tiểu Đạo nhìn Vô Hi: “Tình cảm của ngươi không đáng giá”.



Thật thẳng thắn!



Nghe vậy, sắc mặt Vô Hi lúc này trở nên khó coi.



Đây chính là không nể mặt mũi của ông ta.



Tiểu Đạo cười nói: “Tộc trưởng Vô Hi, nếu không có chuyện gì thì đi đi”.



Vô Hi thấp giọng thở dài: “Tiểu Đạo cô nương, theo ta được biết, quan hệ của cô và Diệp Huyên kia rất thân thiết, nhưng lần này, chúng ta…”



Tiểu Đạo bỗng ngắt lời Vô Hi: “Ta biết mục đích của ngươi, lần này các ngươi tới đây chính là vì muốn giết Diệp Huyên, ta có thể nói rõ ràng với ngươi, mặc dù ta và Diệp Huyên có quan hệ khá tốt, nhưng ta sẽ không vi phạm nguyên tắc bản thân mà ra tay trợ giúp hắn”.



Vô Hi thấp giọng nói: “Rốt cuộc cô gái váy trắng sau lưng hắn là ai?”



Nghe vậy, Tiểu Đạo lắc đầu cười: “Vấn đề này còn đắt hơn vấn đề hồi nãy, ngươi chắc chắn muốn hỏi chứ?”



Vô Hi khẽ lắc đầu: “Tiểu Đạo cô nương, thứ cô cần e là Thiên Ma tộc ta không có”.



Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Được thôi, vậy ta tặng ngươi một câu miễn phí, hiện tại lập tức rời khỏi đây quay về thành Thiên Ma của ngươi yên tâm mà chờ”.



Vô Hi nhíu mày: “Vì sao?”



Tiểu Đạo lắc đầu thở dài: “Ngươi xem, ta nói kêu ngươi đi, ngươi sẽ không bằng lòng, nếu không bằng lòng thì rời đi, cần gì phải tới hỏi ta?”



Vô Hi im lặng.



Tiểu Đạo cũng không nói gì nữa, nàng ta cầm một cuốn sách cổ lên xem.



Trong tiệm cầm đồ, Vô Hi trầm mặc một lát, sau đó nói: “Quấy rầy rồi”.



Nói xong ông ta xoay người biến mất dạng.



Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo lắc đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.







Thư viện Vạn Duy.



Dưới sự dìu dắt của Trương Văn Tú và nữ phu tử, thư viện Vạn Duy giờ phút này đã hoàn toàn khôi phục nguyên khí, không những thế, dưới lời triệu tập của phu tử, rất nhiều giáo viên, học viên từng rời đi đều quay về thư viện. Thư viện Vạn
1644899932297.png

Trương Văn Tú nhìn về phía phu tử: “Nguyên do là hắn?”



Nữ phu tử gật đầu: “Kể từ khi chúng ta ở cùng hắn, vận mệnh của thư viện và vận mệnh của chúng ta đối với hắn không thể tách rời”.



Trương Văn Tú im lặng.




Nữ phu tử cười nói: “Trong khoảng thời gian này, ta tra ra được rất nhiều chuyện”.



Trương Văn Tú nhìn về phía nữ phu tử, nữ phu tử nói: “Đây là một thời đại hỗn loạn. Những cường giả siêu cấp và thế lực siêu cấp của các thời đại đều hội tụ ở thời đại này, tuyệt đối không phải một chuyện tốt”.



Trương Văn Tú nhàn nhạt nói: “Binh đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn”.



Nữ phu tử cười nói: “Đến giờ ngươi vẫn lạc quan”.








Trương Văn Tú đang định nói chuyện, đúng lúc này, nàng ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trên bầu trời của thư viện Vạn Duy, một cỗ uy áp vô hình đột nhiên thổi quét xuống.



Nữ phu tử nhẹ giọng nói: “Xem ra trực giác này của ta…”



Trương Văn Tú dậm nhẹ chân phải, cả người hóa thành mũi nhọn của cây thương phóng lên cao.



Thực lực hiện tại của Trương Văn Tú đã vượt qua nữ phu tử, vì trong tay nàng ta có cây thương do chính tay lão đầu rèn cho, còn có Huyết Mạch Chi Lực của bản thân nàng ta nữa.



Phía chân trời, đột nhiên Trương Văn Tú dừng lại, vì giờ phút này, cỗ uy áp kia đã mạnh hơn gấp mấy lần.



Trong mắt Trương Văn Tú hiện lên một tia mũi nhọn sức lạnh, đâm mạnh trường thương trong tay.



Uỳnh!



Mũi thương sắc nhọn xé rách chân trời.



Ầm ầm!



Cỗ uy áp kia trực tiếp bị mũi thương đâm thủng. Lúc này, một tàn ảnh đột nhiên nhằm thẳng về phía Trương Văn Tú.



Ầm!



Trương Văn Tú đột nhiên rơi xuống từ phía cuối chân trời. Khi nàng ta rơi xuống mặt đất, cả mặt đất lập tức rạn nứt, biến thành một cái hố sâu tối đen.



Trương Văn Tú ngẩng đầu nhìn, trên không trung có một người đàn ông trung niên đang đứng. Người này chính là đạo chủ của Thiên Đạo Thành, Nhậm Bình Sinh.



Nhậm Bình Sinh nhìn Trương Văn Tú: “Ngươi thật ra khá thú vị đấy”.



Trương Văn Tú nhìn Nhậm Bình Sinh: “Ngươi là ai?”



Nhâm BÌnh Sinh nói: “Đạo chủ”.



Trương Văn Tú nhíu mày: “Người hộ đạo?”



Nhậm Bình Sinh gật đầu: “Đúng vậy!”



Trương Văn Tú cười nói: “Mục đích thực sự của các ngươi là Diệp Huyên đúng không?”



Nhậm Bình Sinh nói: “Đúng thế!”


Trương Văn Tú cười nói: “Tại sao không trực tiếp đi tìm hắn?”
Nhậm Bình Sinh khẽ nói: “Hắn không xuất hiện”.



Trương Văn Tú khẽ gật đầu: “Hiểu rồi”.



Hiển nhiên đối phương là muốn dùng thư viện Vạn Duy để ép Diệp Huyên hiện thân.




Chỉ là, cái tên kia đã chạy đi đâu rồi?



Phía chân trời, Nhậm Bình Sinh liếc nhìn thư viện Vạn Duy phía bên dưới, trong mắt lão ta hiện lên một tia phức tạp.



Đây chính là thư viện do Tiên Tri lập nên.



Đối với Nhậm Bình Sinh, trong lòng lão ta vẫn có chút gì đó kính trọng với Tiên Tri. Năm đó ông ấy đã đi qua tinh vực Thiên Đạo, lúc đó thiếu chút nữa là hủy diệt tinh vực Thiên Đạo, nhưng lão ta vẫn cô cùng căm thù đối phương.




Đó là một người đáng để kính phục.



Đúng lúc này, Vô Hi đột nhiên xuất hiện giữa không trung, Vô Hi liếc nhìn phía bên dưới, sau đó nói: “Diệp Huyên còn chưa xuất hiện sao?”



Nhậm Bình Sinh nhàn nhạt nói: “Hắn sẽ xuất hiện”.



Nói xong, lão ta xoay vòng tay phải, sau đó nhẹ nhàng đè xuống.



Ầm!



Một cỗ uy áp vô hình đột nhiên quét xuống từ phía chân trời.



Nhìn thấy cỗ uy áp này, sắc mặt Trương Văn Tú nhất thời trở nên u ám, nếu để luồng sức mạnh cường đại này rơi xuống, e là cả thư viện Vạn Duy sẽ bị san bằng.



Quá mạnh đi!



Trong mắt Trương Văn Tú hiện lên một tia hung ác, tay phải nàng ta cầm thương phóng lên cao, mũi nhọn trên đỉnh cây thương mạnh mẽ đâm ra.



Ầm!



Toàn bộ chân trời rung lên kịch liệt.



Phía chân trời, Nhậm Bình Sinh nhìn cây trường thương trong tay Trương Văn Tú, khẽ nói: “Thương tốt đấy, đáng tiếc vẫn chưa đủ”.



Nói xong, lão ta đột nhiên xuất ra một quyền.



Ầm!



Một đạo quyền ấn to lớn từ trên trời quét xuống.



Bên dưới, Trương Văn Tú híp hai mắt. Nàng ta cầm trường thương trong tay quăng thẳng về phía chân trời.



Vù!



Trường thương trong tay nàng ta xé không gian mà đi, đâm thẳng về phía chân trời.



Rất nhanh, cây trường thương đã đâm thẳng lên trên quyền ấn.



Uỳnh uỳnh!



Cây trường thương rung lên dữ dội, sau đó nứt ra rồi rơi từ trên trời xuống, nhưng quyền ấn cũng trực tiếp vỡ ra thành hình mạng nhện.



Phía dưới, tay phải của Trương Văn Tú nắm về phía trước, một cái nắm này trực tiếp đón lấy cây trường thương đang rơi xuống. Nhưng vừa mới vào đến tay, trong nháy
1644899947345.png

Trọng thương!



Trương Văn Tú ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Bình Sinh phía cuối chân trời. Sắc mặt của nàng ta trở nên cực kỳ ngưng trọng



Nàng ta tuyệt đối không có khả năng địch lại người trước mắt.




Phía chân trời, Nhậm Bình Sinh nhìn Trương Văn Tú bên dưới, lão ta đang định ra tay thì đúng lúc này, bên cạnh, một giọng nói đột nhiên truyền đến: “Các ngươi tìm ta?”



Nhậm Bình Sinh quay đầu nhìn lại, cách đó không xa, một người đàn ông đang chậm rãi đi tới.



Người đến chính là Diệp Huyên.



Trương Văn Tú thấy Diệp Huyên đi tới, nàng ta lau vết máu trên khóe miệng, trong lòng thả lỏng, cuối cùng tên này cũng xuất hiện.




Diệp Huyên đi tới trước mặt Trương Văn Tú, hắn nhẹ nhàng lau vết máu bên miệng Trương Văn Tú, sau đó lấy ra một giọt nước suối sinh mệnh đưa cho Trương Văn Tú uống: “Đả thương người phụ nữ của ta, ta diệt cả nhà hắn. Toàn bộ Người hộ đạo các người, Diệp Huyên ta xác định diệt rồi”.



Trương Văn Tú nhìn Diệp Huyên, không nói gì.



Lúc này, Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyên: “Ngươi thay đổi rồi”.



Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía Nhậm Bình Sinh, cười nói: “Trở nên đẹp trai hơn sao?”



Nhậm Bình Sinh nhàn nhạt nói: “Diệp Huyên, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ta có thể không giết ngươi nhưng ngươi phải giao chiếc tháp nhỏ và thư phòng Vạn Duy kia ra đây. Nếu giao ra hai thứ này, bọn ta lập tức lui về tinh vực Thiên Đạo”.



Diệp Huyên im lặng.



Nhậm Bình Sinh lại nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi, đừng tự sai lầm nữa”.



Diệp Huyên cười nói: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”



Nhậm Bình Sinh nhìn Diệp Huyên: “Vậy thì bây giờ ngươi có thể gọi vị A La bất bại đứng phía sau kia, hoặc là…”



Nói xong, lão ta khẽ cười: “Hoặc là, gọi cô gái váy trắng đứng sau ngươi”.











Nghe thấy lời nói của Nhậm Bình Sinh, sắc mặt của Trương Văn Tú bên cạnh Diệp Huyên bỗng trở nên ngưng trọng.



Sao Nhậm Bình Sinh dám nói như vậy chứ?



Rất đơn giản.



Đối phương rất có tự tin.



Lần này bọn họ tìm đến Diệp Huyên, hiển nhiên là đã chuẩn bị đầy đủ.



Nghĩ đến đây, Trương Văn Tú quay đầu nhìn về phía Diệp Huyên, trong mắt nàng ta có một tia lo lắng.



Diệp Huyên không thèm quan tâm Nhậm Bình Sinh, hắn quay đầu nhìn về phía bên cạnh, cười nói: “Tiểu Đạo cô nương”.



Hắn vừa dứt lời, một người
1644899957409.png

Nếu Tiểu Đạo giúp Diệp Huyên, vậy thì chuyện này cực kỳ phiền phức.



Giống như hiểu được suy nghĩ của hai người Nhậm Bình Sinh và Vô Hi. Tiểu Đạo đứng bên cạnh đột nhiên cười nói: “Hai vị chớ nghĩ nhiều, lần này ta tới chủ yếu chỉ muốn hóng hớt, chỉ thế thôi. Đánh và việc của các ngươi, còn xem là việc của ta”.



Nhậm Bình Sinh liếc nhìn Tiểu Đạo, không biết đang suy nghĩ cái gì.




Lúc này, Diệp Huyên bỗng nhìn về phía Vô Hi, hắn cười nói: “Vô Hi tiền bối, tình cảm giúp đỡ nhau ngày đó Diệp Huyên ta luôn khắc ghi trong tâm can, nếu bây giờ ngài rời đi, ta và Thiên Ma tộc vẫn là bạn tốt”.



Vô Hi nhìn Diệp Huyên: “Diệp tiểu hữu, nếu ngươi giao chiếc tháp nhỏ và thư phòng kia ra, Thiên Ma tộc ta bảo đảm sẽ không làm kẻ địch với ngươi”.



Diệp Huyên cười cười, hắn xòe lòng bàn tay, thư phòng Vạn Duy xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn Nhậm Bình Sinh và Vô Hi ở phía chân trời: “Thư phòng đang ở đây, các ngươi tới lấy đi”.



Nghe thấy lời nói của Diệp Huyên, Nhậm Bình Sinh híp hai mắt lại.




Không hề sợ hãi.



Giờ khắc này, trong lòng hai người Nhậm Bình Sinh càng thêm đề phòng.



Đúng lúc này, Nhậm Bình Sinh bỗng nhiên nói: “Cùng ra tay!”



Giọng nói của lão ta vừa dứt, lão ta và Vô Hi trực tiếp biến mất tại chỗ.



Hai người liên thủ!



Hiển nhiên hai người này muốn một kích lấy mạng Diệp Huyên.



Đúng lúc này, một lão già tóc bạc đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, trong chiếc hộp kiếm sau lưng lão già tóc bạc, hai đạo kiếm quang bỗng phóng lên cao.



Vù vù!



Hai đạo kiếm quang phát ra âm thanh rung chuyển đất trời.



Ầm ầm!



Trong nháy mắt, Nhậm Bình Sinh và Vô Hi trực tiếp lùi xa mấy trăm trượng.



Nhìn thấy lão già tóc bạc, Nhậm Bình Sinh và Vô Hi sau khi dừng lại sắc mặt lập tức trở nên khó coi. Người này chính là lão già kiếm tu của cấm địa thần bí kia.



Xa xa, Tiểu Đạo nhìn qua lão già tóc bạc, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Lão già tóc bạc nhìn Nhậm Bình Sinh và Vô Hi phía chân trời, trong mắt tràn đầy vẻ khinh miệt: “Đám sâu bọ các ngươi lại dám vọng tưởng giết thiếu chủ của ta?”



Thiếu chủ!



Lời vừa nói ra, mọi người trong sân đều sững sờ.



Diệp Huyên cũng ngẩn người, hắn nhìn về phía lão già tóc bạc: “Cụ ông! Thiếu chủ?”



Cụ ông nhìn qua Diệp Huyên, ông ta hơi lưỡng lự, sau đó nói: “Ngươi là đệ đệ mà tiểu thư nhận, theo lý nên là thiếu chủ”.



Diệp Huyên chớp chớp mắt, như vậy cũng được sao?


Cụ ông không để ý tới Diệp Huyên, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Bình Sinh và Vô Hi, khóe miệng hiện lên một tia khinh thường: “Đám người các ngươi tồn tại như lũ sâu bọ mà muốn giết thiếu chủ của ta sao? Đúng là vọng tưởng”.
Lời nói vừa dứt, ông ta dậm mạnh chân phải.



Ầm!



Trong ánh mắt của mọi người, một đạo kiếm quang phóng lên cao.




Phía chân trời, sắc mặt hai người Nhậm Bình Sinh và Vô Hi vô cùng ngưng trọng. Thực lực của lão già kiếm tu này không phải mạnh bình thường.



Nhưng đối phương gọi Diệp Huyên là thiếu chủ?



Trong lòng Vô Hi dâng lên một cảm giác không ổn, nhưng lúc này, ông ta đã không còn đường lui nữa.



Không có thời gian để nghĩ nhiều vì đạo kiếm quang kia đã chém tới rồi.




Lúc này, Nhậm Bình Sinh đột nhiên nói: “Ngươi ngăn cản người này!”



Nói xong, Nhậm Bình Sinh bay thẳng về phía Diệp Huyên bên dưới.



Sắc mặt Vô Hi đại biến, một mình ngăn cản lão đầu này?



Có thể chặn lão đầu này lại sao?



Không dám sơ suất, Vô Hi gào lên giận dữ, hai tay tạo thành chữ thập, một pho tượng Thiên Ma vô cùng to lớn đột nhiên xuất hiện sau lưng ông ta. Ngay sau đó, pho tượng khổng lồ này đập thật mạnh lên trên đạo kiếm quang kia.



Ầm!



Phía chân trời, một tiếng nổ đột nhiên vang lên đinh tai nhức óc. Mà lúc này, Nhậm Bình Sinh đã đi tới đỉnh đầu Diệp Huyên, Diệp Huyên đang định ra tay, trong nháy mắt, một đạo kiếm quang đã chém thẳng tới trước mặt Nhậm Bình Sinh.



Ầm!



Nhậm Bình Sinh đã quay về vị trí.



Phía chân trời, một vết nứt tối đen dài mấy trăm trượng không biết xuất hiện từ bao giờ, đó chính là vết nứt do kiếm chém rách mà ra.



Nhậm Bình Sinh nhìn cụ ông phía bên dưới, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.



Thực lực của lão đầu này quá đáng sợ.



Sắc mặt của Nhậm Bình Sinh và Vô Hi khó coi đến cực điểm, một người căn bản không thể khống chế lão già kiếm tu này.



Nhậm Bình Sinh bỗng xoay người nhìn về phía trên hư không: “Sư tôn!”



Một lão già đột nhiên xuất hiện phía trên hư không.



Tiểu Đạo nhìn về phía lão già kia, nàng ta hơi nhíu mày: “Ngươi chính là đạo chủ tiền nhiệm, Mạc Hư Tử sao?”



Mạc Hư Tử nhìn về phía Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, năm đó từ biệt, phong thái của cô vẫn giống như trước”.



Tiểu Đạo cười nói: “Ngươi không tiếp tục bế quan mà đi ra xem náo nhiệt cái gì chứ?”



Mạc Hư Tử lắc đầu, trong mắt ông ta có một tia mờ mịt: “Cuộc đời này không thể đạt được thoát tục trong truyền thuyết”.



Nói xong, ông ta nhìn về phía lão già tóc bạc bên dưới: “Để ta chặn người này”.



Nói xong, người đã
1644899972327.png

Ầm!



Âm thanh của kiếm vang lên chấn động trời đất.



Uỳnh!




Phía chân trời, Mạc Hư Tử đột nhiên bị dao động trở lại trên hư không.



Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt đám người Nhậm Bình Sinh ở trong sân lại trở nên khó coi.



Mạc Hư Tử nhìn cụ ông bên dưới: “Đúng là một kiếm tu lợi hại”.



Nói xong, ông ta nhìn về phía Vô Hi: “Liên thủ với ta!”




Nói xong ông ta và Vô Hi trực tiếp biến mất tại chỗ.



Bên dưới, cụ ông nhíu mày, ông ta quay đầu về phía Diệp Huyên: “Thiếu chủ cẩn thận!”



Nói xong, ông ta đột nhiên cầm lấy hộp kiếm đằng sau, ông ta đập một chưởng lên trên hộp kiếm.



Ầm!



Trong chớp mắt, vô số kiếm quang bay ra từ bên trong chiếc hộp kiếm kia. Chỉ phút chốc, toàn bộ chân trời trực tiếp bị vô số kiếm quang bao phủ.



Uỳnh! Uỳnh!



Phía chân trời, từng tiếng nổ không ngừng vang lên, mà Nhậm Bình Sinh đã đi tới đỉnh đầu Diệp Huyên, lão ta nện mạnh một quyền xuống, Diệp Huyên nhún người nhảy lên, nhất kiếm khiêu thượng.



Ầm!



Cùng với tiếng nổ vang lên, Diệp Huyên trực tiếp lùi xa mấy trăm trượng, còn Nhậm Bình Sinh cũng lùi khoảng chừng hơn chục trượng.



Sau khi dừng lại, Nhậm Bình Sinh ngẩn người, lão ta lại nhìn về phía Diệp Huyên: “Sao có thể… Kiếm này của ngươi…”



Giờ khắc này lão ta nhận ra thực lực của Diệp Huyên mạnh hơn trước đây rất rất nhiều.



Lúc trước khi Diệp Huyên đối mặt với lão ta, không hề có sức mạnh đánh trả, nhưng bây giờ, Diệp Huyên hiện tại đã có thể giao thủ với lão ta rồi.



Mà Diệp Huyên mới bao nhiêu tuổi chứ?



Thật là quái vật!



Nhậm Bình Sinh đang định ra tay thì lúc này, Diệp Huyên bỗng lấy ra một cái khiên.



Khiên Tu Di!



Diệp Huyên nhìn Nhậm Bình Sinh: “Nào!”



Nói xong, hắn trực tiếp xông thẳng về phía Nhậm Bình Sinh!



Nhậm Bình Sinh híp hai mắt lại, lão ta vung một chưởng. Phía xa, Diệp Huyên giơ khiên lên trước chắn.



Ầm!



Trong nháy mắt, Diệp Huyên cả người
1644899982774.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK