Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

A Tửu lạnh nhạt nói: “Cũng là sư đệ của ngươi đấy!”



Cô gái lắc đầu: “Lão nương đã bảo tỷ cai rượu từ lâu rồi mà tỷ không chịu nghe, giờ thì hay rồi! Uống rượu đến mức đầu óc không được bình thường luôn!”



A Tửu nhìn về phía Diệp Huyên: “Lấy thanh kiếm ra cho nàng xem!”




Diệp Huyên hơi do dự, sau đó vẫn lấy thanh kiếm ra.



Lúc nhìn thấy thanh kiếm, cô gái lập tức sửng sốt, một khắc sau, nàng ta xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, Diệp Huyên nheo mắt, thầm đề phòng, chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.



Cô gái nhìn kiếm trong tay Diệp Huyên, cau mày: “Sao ngươi lại có kiếm của sư tổ?”



A Tửu giải thích: “Hắn là đệ tử của sư tổ!”



Cô gái nhìn về phía A Tửu: “Hắn nói thế à?”




A Tửu gật đầu.



Cô gái quan sát A Tửu: “Sư tổ là nhân vật của thời đại nào? Hắn là người của thời đại nào? Tỷ đi tin hắn là đệ tử của sư tổ á?”



A Tửu hơi do dự, sau đó nói: “Con người hắn thành thật, không biết nói láo”.



Nói xong, nàng ta còn nhìn về phía Diệp Huyên: “Đúng không?”



Diệp Huyên: “…”



Cô gái lắc đầu: “Tỷ đúng là uống nhiều rượu giả quá rồi!”



Dứt lời, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi nói thật đi, ngươi lấy được thanh kiếm này từ chỗ nào!”



Diệp Huyên lạnh nhạt đáp: “Kiếm này cũng có Linh, ngươi có thể hỏi nó!”



Cô gái đang định đáp lời thì thanh kiếm kia đột nhiên rung động kịch liệt, sau đó bay tới trước mặt Diệp Huyên.



Diệp Huyên nhìn cô gái, không nói lời nào.



Lúc này, cô gái im lặng.



A Tửu vội nói: “Hắn chính là đệ tử của sư tổ”.



Cô gái nhìn Diệp Huyên: “Vậy sao?”



Diệp Huyên hờ hững nói: “Nếu các hạ tin, ta nói thế nào các hạ cũng sẽ tin, nếu không tin, ta nói gì cũng vô dụng, không phải sao?”



Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Huyên, không nói gì.



A Tửu nói: “Hắn đã chữa khỏi cho Linh giúp chúng ta”.



Cô gái lạnh lùng nhắc nhở: “A Tửu, đừng trách ta không nhắc nhở tỷ, nhân quả trên người tên này quá nhiều, nếu tỷ thu nhận hắn, tỷ sẽ bị cuốn vào trong vòng xoáy”.



A Tửu nhíu mày: “Tư Đồ, sao ngươi có thể như thế? Chẳng lẽ chúng ta không nhận hắn sao?”



Cô gái được gọi là Tư Đồ nhìn A Tửu: “Người này đôi mắt láo liên, vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành, lời hắn nói, tốt nhất tỷ chỉ nên tin một phần, nếu không có bị hại chết thế nào cũng không biết!”



Diệp Huyên: “…”



A Tửu hờ hững nói: “Đến tìm ta có chuyện gì?”



Tư Đồ đáp: “Tỷ gặp người của Lục Duy à?”



A Tửu gật đầu.



Tư Đồ hỏi: “Bọn họ bảo tỷ giết tên này sao?”



A Tửu nhìn Tư Đồ: “Bọn họ cũng tìm ngươi à?”



Tư Đồ gật đầu.
A Tửu nhíu mày: “Những người này…”



Tư Đồ cất lời: “Những người đó sẽ không từ bỏ ý đồ đâu! Tỷ muốn xen vào chuyện này sao?”



A Tửu nhìn Tư Đồ: “Tư Đồ, ngươi thật sự không niệm tình đồng môn chút nào sao?”




Tư Đồ lạnh nhạt đáp: “Hắn chưa chắc là đệ tử của sư tổ”.



A Tửu nhìn chằm chằm Tư Đồ: “Ngươi nói thế cũng không được, kiếm của sư tổ ở trong tay hắn, hơn nữa kiếm kia không hề bài xích hắn, cái này đã đủ để chứng minh rồi”.



Tư Đồ tức giận: “Sao tỷ cứng đầu thế?”



A Tửu lạnh nhạt đáp: “Không có sư tổ cũng sẽ không có đảo Trích Tiên, không có đảo Trích Tiên thì làm sao có Tư Đồ ngươi? Ngươi sợ Lục Duy, còn ta thì không”.




Nói xong, nàng xoay người nhìn về phía Diệp Huyên: “Chúng ta đi!”



Diệp Huyên gật đầu.



Tư Đồ tức đến mức đỏ mặt: “A Tửu, cái đồ ngu ngốc này, trên người hắn có quá nhiều nhân quả, tỷ thu nhận hắn sẽ không có kết quả tốt đâu!”



Diệp Huyên đột nhiên dừng bước, hắn xoay người nhìn về phía Tư Đồ: “Tư Đồ cô nương, ta chưa từng muốn lợi dụng A Tửu sư tỷ để chống lại cái gì giúp mình”.



Tư Đồ nhìn Diệp Huyên: “Tiểu tử, ngươi không phải đệ tử của sư tổ. Kiếm đạo của ngươi hoàn toàn khác với kiếm đạo của ông ấy!”



Diệp Huyên hỏi ngược lại: “Kiếm đạo của A Tửu sư tỷ giống với kiếm đạo của ông ấy sao?”



Tư Đồ nhìn Diệp Huyên, không nói gì nữa.



Diệp Huyên cũng im lặng, xoay người rời đi cùng A Tửu.



Tư Đồ đứng im lặng tại chỗ.



Thật ra nàng ta vẫn thấy rất nghi ngờ, soa người này lại có kiếm của sư tổ chứ?



Nghĩ mãi không ra!



Diệp Huyên đi theo A Tửu đến trước nhà trúc, nhưng lúc này, nhà trúc đã biến thành một đống đổ nát.



A Tửu lạnh lùng mắng: “Con bé chết tiệt này!”



Diệp Huyên chợt hỏi: “Sư tỷ, không phải nàng dùng đao ư, sao lại cùng tông môn với chúng ta?”



A Tửu nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không biết à? Sư tổ cũng dùng đao!”



Dùng đao!



Diệp Huyên híp mắt, kiếm tu mặc trường bào màu trắng kia cũng dùng đao ư?



A Tửu nhìn Diệp Huyên: “Ngươi không biết à?”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Lúc gặp ông ấy, ông ấy chỉ dùng kiếm chứ không dùng đao”.



A Tửu nhẹ giọng nói: “Trong ghi chép của đảo Trích Tiên chúng ta, ông ấy rất ít dùng kiếm, gần như đều dùng đao”.



Diệp Huyên thắc mắc: “Một kiếm tu như ông ấy, sử dụng đao làm cái gì?”
1647850243752.png

Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta không biết! Nhưng lúc xuất kiếm, trong đầu ta thật sự có rất nhiều suy nghĩ”.



A Tửu ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Có lẽ là kiếm niệm, nếu không phải kiếm niệm, ngươi đã không đỡ được một đao đó của Tư Đồ rồi. Nhưng ngươi chỉ mới lĩnh ngộ thôi, vẫn chưa hoàn toàn khống chế được, việc ngươi cần làm bây giờ là tịnh tâm hiểu rõ nó, khống chế nó trong tay!”



Diệp Huyên gật đầu: “Được!”




Dứt lời, hắn ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu tịnh tâm ngưng thần, trong đầu là cảnh xuất kiếm trước đó.



Kiếm niệm!



Trên kiếm ý chính là kiếm niệm, có thể nói một khi nắm giữ kiếm niệm, kiếm đạo của hắn sẽ thăng hoa, khi đó, không chỉ có kiếm đạo, ngay cả Kiếm Vực cũng có thể trở nên mạnh hơn!



Cứ thế, thời gian từng chút trôi qua…




A Tửu quan sát Diệp Huyên chốc lát, rồi lặng thinh quay người rời đi.



Một giây sau, nàng ta đi đến bên bờ biển, cũng chính vào lúc này, Tư Đồ xuất hiện ở bên cạnh nàng ta.



Tư Đồ trầm giọng lên tiếng: “Ngươi thật sự muốn xen vào chuyện của hắn?”



A Tửu đăm chiêu nhìn vào từng con sóng nơi xa xăm: “Tư Đồ, ngươi sợ lắm hay sao?”



Tư Đồ cười lạnh: “Ta sợ ư? Đã có thứ gì từng khiến Tư Đồ ta phải sợ hãi?”



A Tửu xoay người nhìn thẳng vào Tư Đồ: “Ngươi cảm thấy vùng vũ trụ này còn có thể tồn tại bao lâu?”



Tư Đồ im lặng.



A Tửu nhìn về phía chân trời, khẽ khàng nói: “Lúc Ngũ Duy Kiếp kéo đến, sinh linh của vùng vũ trụ này, khó mà sống sót”.



Tư Đồ chợt nói: “Dựa vào thực lực của ngươi, đến Lục Duy chẳng phải là việc gì khó cả!”



A Tửu trầm giọng đáp: “Trước kia ta cũng nghĩ như thế, nhưng bỗng nhiên ta phát hiện, chúng ta đã quá xem thường Lục Duy!”



Tư Đồ nhìn thẳng A Tửu: “Ngươi cảm thấy chúng ta không đánh lại bọn họ?”



A Tửu mỉm cười cất lời: “Tư Đồ, nếu Lục Duy thật sự yếu như thế, bọn họ sớm đã tiêu đời! Chúng ta muốn đánh lên Lục Duy, chuyện đầu tiên chúng ta phải làm đó là đối mặt với tất cả các cường giả của Lục Duy, mà một khi đối mặt với ngoại địch, chắc chắn bọn họ sẽ đoàn kết một lòng. Điều thứ hai là, chúng ta còn phải đối mặt với vách ngăn vũ trụ, ngươi nghĩ ngươi có thể đối mặt với vách ngăn vũ trụ và tất cả các cường giả Lục Duy sao?”



Tư Đồ im lặng không nói gì.



A Tửu nhìn về nơi xa, khẽ nói: “Hơn nữa, ta cảm thấy, có lẽ còn có cách cứu vãn vùng vũ trụ này!”



Tư Đồ nói: “Bởi có hắn?”



A Tửu gật đầu.



Tư Đồ trầm giọng nói: “Dựa vào thực lực của ngươi thì không thể không biết được nhân quả trên người hắn. Ở cùng với hắn, ta sợ chúng ta sẽ không có kết cục tốt!”



A Tửu cười nói: “Trong lòng ngươi đang hoảng sợ!”



Nghe vậy, đôi con ngươi của Tư Đồ đột nhiên co lại.


Hoảng sợ!
Trong lòng hoảng sợ, chuyện này đối với kiếm tu và đao tu mà nói, đây tuyệt đối là đại kỵ.



A Tửu lại nói: “Ta biết ngươi đang lo lắng chuyện gì, nhưng ta cảm thấy chúng ta có thể góp một phần ít sức lực để giúp hắn!”



Tư Đồ trầm giọng nói: “Vì sao phải vậy?”




A Tửu nhìn thẳng vào Tư Đồ: “Lúc trước khi ta đi vào Thánh Thành, ta phát hiện ra, giáo chủ Thánh Thiên Tất Thương đã hiệu triệu người của Linh Vực tiến về vũ trụ Ngũ Duy!”



Tư Đồ nhíu mày: “Hắn có ý muốn cứu người của Linh Vực?”



A Tửu gật đầu: “Đúng vậy, hắn muốn đối kháng với ngũ Duy Kiếp, và bây giờ, chỉ có hắn mới có hy vọng đối kháng với Ngũ Duy Kiếp, bởi vì hắn nắm giữ được thư phòng”.



Tư Đồ bỗng nhiên hỏi: “Ngươi cũng không tin hắn là đệ tử của sư tổ, đúng không?”




A Tửu nhìn Tư Đồ: “Kiếm của sư tổ nằm trong tay hắn, vậy điều này đồng nghĩa với chuyện gì? Chính là đồng nghĩa với chuyện dù hắn không phải đệ tử của sư tổ, thì cũng là người mà sư tổ xem trọng, đã như vậy rồi, phải hay không phải còn quan trọng sao?”



Tư Đồ lại không nói gì.



A Tửu lại nói: “Bất kể thế nào, đối với hai người chúng ta mà nói, chỉ có hai con đường, thứ nhất đó là đánh lên Lục Duy, và trở thành kẻ thù của toàn bộ Lục Duy. thứ hai, đối kháng với Ngũ Duy Kiếp, sau đó bình yên sống sót”.



Tư Đồ nhìn về nói xa xăm, khẽ nói: “Nhưng ta lại cảm thấy, nhân quả trên người hắn còn đáng sợ hơn Ngũ Duy Kiếp”.



A Tửu nói: “Tuy hắn phải gánh mối nhân quả rất lớn, nhưng mà hiện giờ hắn vẫn còn sống!”



Vẫn sống!



Nghe vậy, vẻ mặt của A Tửu thay đổi.



Giây phút này nàng ta mới chợt nghĩ đến nhân quả trên người tên này lớn như thế, nhưng đến giờ vẫn còn sống!



Bỗng chốc, Tư Đồ trầm giọng nói: “Hắn cũng chẳng đơn giản nhỉ!”



A Tửu đột nhiên nói: “Lục Duy đã cho ngươi điều kiện gì!”



Tư Đồ cười nói: “Nói rằng sau khi ta giết được hắn thì có thể đón ta đến Lục Duy, có điều, ta không tin! Tư Đồ ta, cho dù muốn đi Lục Duy, còn cần người khác phải bố thí ư? Nói thật thì ta rất muốn ngươi cùng ta đánh lên Lục Duy, tiện thể đến diện kiến cường giả Lục Duy một lần!”



Đánh lên Lục Duy? A Tửu nhìn lên khoảng không, lắc đầu.



Lục Duy!



Nàng ta chưa từng đến Lục Duy, nhưng nàng ta biết nơi này chắc chắn còn mạnh hơn Linh Vực.



Trước kia nếu những thế lực lớn của Linh Vực liên hợp lại, hai người các nàng chưa chắc đã đánh lại, chứ đừng nói gì là vách ngăn của vũ trụ Lục Duy.



Quan trọng là, tất cả các cường giả của Linh Vực liên thủ đánh Diệp Huyên, ấy vậy mà Diệp Huyên lại giành phần thắng!



Chính vào lúc này, đằng xa bỗng có vọng đến tiếng lanh lảnh của kiếm, A Tửu quay đầu nhìn lại, nàng ta khẽ nói: “Đột phá rồi! Đúng là nhanh”



Lúc nói xong, nàng ta đã không còn ở đó.



Tư Đồ cũng biến mất không thấy.



1647850258190.png

Hai đạo kiếm mạnh mẽ, vô thanh vô tức.



Lúc hai thanh kiếm va chạm với nhau, nháy mắt Diệp Huyên bị đẩy lùi về sau mấy chục trượng, nhưng trên mặt hắn lại tràn đầy vẻ hưng phấn.



Nếu là trước kia, hắn ít nhất phải dùng hết sức mạnh của mình mới miễn cưỡng cản được nhát chém của A Tửu, nhưng bây giờ hắn đã có thể nhẹ nhàng đỡ được nó!




Kiếm niệm!



Nhất niệm nhất kiếm, nhất kiếm nhất niệm.



A Tửu liếc nhìn Diệp Huyên: “Chúc mừng!”



Diệp Huyên cười nói: “Đa tạ chỉ điểm của sư tỷ!”



A Tửu lắc đầu: “Đều do ngộ tính của ngươi cao!”




Thật ra, đối với ngộ tính của Diệp Huyên, nàng ta cũng rất cực kỳ bất ngờ. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn như thế mà hắn có thể lĩnh ngộ được kiếm niệm ấy, điều này khiến nàng ta không bao giờ ngờ tới.







Diệp Huyên thu kiếm sau đó nói: “A Tửu sư tỷ, thương thế của Linh đã hồi phục tương đối, ta còn chuyện cần phải xử lý, nên cần phải rời đi trước!”



Nói xong, hắn bảo Tiểu Linh Nhi gọi Linh đến, nhưng Linh sống chết không chịu đến, nó muốn đi theo Tiểu Linh Nhi… .



Đi theo Tiểu Linh Nhi quả là có quá nhiều điều tốt đẹp.



Không chỉ có tử khí, mà còn có các loại đan dược cực phẩm!



Hơn nữa, linh khí trong tháp còn thuần khiết hơn bên ngoài rất nhiều!



Thấy Linh không chịu đến, Diệp Huyên cạn lời, tên nhóc này ăn tử khí ăn đến nghiện rồi chứ gì!



Lúc này, A Tửu đột nhiên nói: “Thôi cứ để con bé đi theo ngươi đi!”



Nghe vậy, Diệp Huyên khoát tay, sau đó nói: “Sư tỷ, nó là linh của nơi này!”



A Tửu liếc nhìn Diệp Huyên: “Linh Vực đã không còn là nơi thích hợp để tu luyện nữa, ta có thể theo ngươi đến nơi kia của các ngươi không?”



Nghe vậy, trong tim của Diệp Huyên vô cùng vui mừng, liền lập tức đáp: “Đương nhiên là có thể!”



Thực lực của vị trước mắt này không phải hạng tầm thường, đối với Ngũ Duy mà nói có được nàng ta là vô cùng có lợi, đối với hắn lại càng cực kỳ cực kỳ có lợi!



A Tửu mỉm cười gật đầu: “Được”.



Diệp Huyên nói: “Ta phải đi một chuyến đến Thánh Thành, sự tỷ có đi cùng không?”



A Tửu gật đầu: “Tư Đồ cũng muốn đi với ta!”



Tư Đồ!



Diệp Huyên nhíu mày.



Hắn không thích nữ nhân này.



A Tửu nói: “Nàng ấy sẽ không gây chuyện!”



Diệp Huyên suy nghĩ chốc lát, sau đó nói: “Được!”



A Tửu gật đầu: “Đi thôi!”


Nói xong, nàng ta quay người ngự kiếm, thoáng chốc đã biến mất nơi chân trời.
Diệp Huyên cũng theo đó mà biến mất.



Sau khi đến Thánh Thành, lúc Tất Thương nhìn thấy A Tửu đi cùng Diệp Huyên, vẻ mặt ông ta lập tức trở nên kỳ lạ.



Và cũng vào lúc Diệp Huyên gọi A Tửu là sư tỷ, vẻ mặt của ông ta càng kỳ lạ hơn.



Trong thời gian ngắn, Đảo Trích Tiên đã cùng hội cùng thuyền với Diệp Huyên?




Chắc Diệp Huyên này sẽ không phải là người đại diện cho Ngũ Duy đấy chứ!



Trong đại điện, Diệp Huyên nhìn thằng Tất Thương đang suy nghĩ trong lòng nói: “Bên phía Âm Linh tộc và Thái Cổ tộc như thế nào?”



Tất Thương vội nói: “Cường giả của hai tộc đã đến vũ trụ Ngũ Duy, còn bên Thái Cổ tộc thì gặp chút rắc rối?”



Diệp Huyên nhíu mày: “Rắc rối gì?”



Tất Thương nói: “Thái Cổ Thanh hơi khó khiến mọi người tin phục. Có một vài người thuộc Thái Cổ Tộc không phục y, vừa bắt đầu đã có người gây sự, có điều sau đó đều bị Thái Thượng trưởng lão của Thái Cổ gia tộc trấn áp hết rồi!”



Diệp Huyên nói: “Cảnh giới của đối phương là Bán Bộ Độn Nhất?”




Tất Thương gật đầu: “Đúng vậy! Bây giờ, cường giả của Thái Cổ tộc toàn bộ đều đã đến vũ trụ Ngũ Duy”.



Diệp Huyên gật đầu: “Còn bên phía Thánh Thành thì sao?”



Tất Thương nói: “Cũng đều đã rời khỏi vũ trụ Ngũ Duy. Có điều, có lẽ Linh Vực còn có rất nhiều thế lực không muốn rời khỏi, bọn họ muốn ở lại đó”.



Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Kệ bọn họ đi, ông có thể nói với bọn họ rằng, ngày sau bọn muốn đến Ngũ Duy, thì có thể đến, nhưng vẫn là câu nói cũ, đi Ngũ Duy, cần phải tuân thủ trật tự của Diệp Huyên ta, nếu không, đừng trách ta vô tình!”



Tất Thương gật đầu: “Đã hiểu!”



Diệp Huyên đứng dậy: “Vậy ta đi trước!”



Tất Thương do dự chốc lát, sau đó nói: “Diệp Tiểu Hữu, nhiều người đến vũ trụ Ngũ Duy như thế, sợ là sẽ sinh ra hỗn loạn!”



Diệp Huyên hững hờ nói: “Ai dám làm loạn lập tức giết chết”.



Tất Thương nhìn về phía Diệp Huyên, hắn lại nói: “Tất Thương tiền bối, ông biết rõ sắp tới chúng ta sẽ phải đối mặt với chuyện gì sao?”



Tất Thương trầm giọng nói: “Ngũ Duy Kiếp!”



Diệp Huyên gật đầu: “Sống sót mới là điều quan trọng nhất, ông hiểu ý của ta chứ?”



Nghe vậy, vẻ mặt Tất Thương thay đổi, vội nói: “Đã hiểu!”



Ông ta biết, Diệp Huyên đang cảnh cáo mình, bảo ông ta đừng quá thiển cận.



Chuyện quan trọng nhất của những cường giả Ngũ Duy và Linh Vực đó chính là đối kháng với Ngũ Duy Kiếp, và sống sót.



Diệp Huyên liếc nhìn Tất Thương: “Tiền bối cứ bận việc của mình trước đi!”



Tất Thương gật đầu: “Được!”



Nói xong, ông ta liền lui xuống.



Diệp Huyên nhìn thẳng A Tửu, cười nói: “Chúng ta đi thôi!”



A Tửu gật đầu, sau đó hai người liền biến mất.







Càng ngày càng nhiều cường giả ở Linh Vực đi về phía vũ trụ Ngũ Duy, bởi vì bọn họ biết Ngũ Duy Kiếp sắp đến rồi!



Có điều, vẫn có một vài thế lực không muốn đến, Ngũ Duy Kiếp gì đó, bọn họ không tin tưởng lắm, vì ở Linh Vực chưa từng trải qua Ngũ Duy Kiếp, thế nên bọn họ luôn ôm thái độ nghi ngờ với chuyện này.



Và còn có một số người chẳng thèm quan tâm, bởi họ đối với Ngũ Duy Kiếp này chẳng có bất cứ khái niệm nào, cũng không biết gì về hình dạng của nó, hơn nữa, cuộc sống ở Linh Vực vẫn bình thường.



Nhưng cũng có một số thế lực thấy một số thế lực của Thái Cổ tộc đến vũ trụ Ngũ Duy, bọn họ cũng vội vã vượt gió đuổi theo, dù sao, bây giờ linh khí ở Linh Vực đã không còn phù hợp để tu luyện nữa!







Nơi nào đó trong tinh không, Diệp Huyên và A Tửu ngự kiếm lao nhanh, đột nhiên Diệp Huyên xuất ra một lá bùa truyền âm màu vàng do Lý Trần Phong của Lục Duy để lại cho hắn, hắn có thể thông qua cái này liên hệ trực tiếp với vũ trụ Lục Duy!



Diệp Huyên nói vài câu vào bùa truyền âm, sau đó liền thu nó lại.



A Tửu liếc nhìn Diệp Huyên không nói gì.



Vũ trụ Lục Duy, Liên Hiệp Điện.
1647850273814.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK