Khoảnh khắc đó, một cơn gió lạnh lẽo âm u rít lên từ phía sau Tần Trọng.
Tần Trọng đột nhiên quay đầu lại!
Tuy nhiên, đứng đối diện với Tần Trọng không phải là một người phụ nữ tóc dài lê thê, không có chân.
Mà là Hứa Hạo Nhiên với chiếc dùi cui điện trên tay!
“He he he!”
Con ngươi của Tần Trọng lập tức giãn ra, cơ thể bất giác run lên.
Bởi vì Tần Trọng vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Hứa Hạo Nhiên đã cầm cây dùi cui điện đánh mạnh vào ngực của Tần Trọng.
Khoảnh khắc đó, cả người Tần Trọng run lên kịch liệt!
Sùi bọt mép.
Lập tức ngã xuống đất.
Sau khi Tần Trọng ngã xuống, một người phụ nữ với mái tóc dài, không có chân từ từ lướt đến bên cạnh Hứa Hạo Nhiên.
Hứa Hạo Nhiên quay đầu liếc nhìn, không khỏi ôm tim kinh hãi, nói với người đang ở phía xa xa trong rừng.
“Chị ơi, thằng cha này đã bị em đánh ngất rồi, chị đừng có để chị gái này đến đây dọa em nữa”!
Lúc này, tiếng cười khúc khích của Hứa Mộc Tình từ trong rừng vọng ra.
“Đúng là đồ nhát chết”.
Hóa ra người phụ nữ có mái tóc dài và không có chân này chính là do Hứa Mộc Tình tạo ra.
Lúc này, Hứa Mộc Tình đang mặc bộ đồ leo núi.
Bước ra khỏi rừng với nụ cười ngọt ngào.
Lý Phong như một cái bóng, luôn đi theo sát phía sau Hứa Mộc Tình.
Hứa Mộc Tình cầm một chiếc điều khiển từ xa có kích thước bằng một cái bánh bao trên tay.
Điều khiển từ xa này có một màn hình LCD, trông rất hiện đại.
Đây là máy chiếu ba chiều mới nhất mà tập đoàn Lăng Tiêu hiện đang phát triển.
Máy chiếu ở các rạp chiếu phim thông thường được đặt cố định tại một vị trí, sau đó được chiếu lên màn hình lớn.
Nhưng máy chiếu ba chiều này có thể sử dụng phân khối ảnh ba chiều có kích thước nhỏ chỉ bằng một con ruồi để chiếu hình ảnh đã được thiết lập từ trước!
Hiệu ứng hình ảnh rất chân thật!
Chỉ là nếu như cẩn thận nhìn kỹ, có thể phát hiện ra trên đỉnh đầu của người phụ nữ mái tóc dài và không có chân này có rất nhiều hình dạng nhỏ giống như con ruồi, đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh!
Chỉ là lượng ánh sáng của chúng quá nhỏ, nên hầu hết mọi người đều không thể nhận ra được.
Nhưng máy chiếu ba chiều này vẫn còn một khuyết điểm rất lớn, đó là không đạt được hiệu quả ở nơi có ánh sáng.
Cho dù là dưới ánh đèn đường mờ nhạt, hình ảnh chiếu ra cũng sẽ bị mờ, hoặc thậm chí bị vỡ.
Nhưng đến nơi rừng núi sâu thẳm nhìn không rõ năm ngón tay này thì lại khác.
Ngay cả khi biết rằng người phụ nữ tóc dài không có chân này là giả, nhưng Hứa Hạo Nhiên vẫn bất giác tránh ra xa.
Thật quá đáng sợ!
Cậu ta bước tới gần Lý Phong, hỏi: “Anh rể, ba người này giải quyết như thế nào?”
Khóe miệng Lý Phong hơi nhếch lên, nói: “Có rất nhiều cách, nếu như là ngày xưa, anh nhất định sẽ trói chúng lại, treo trên cây, để bọn chúng chết dần chết mòn trong rừng”.
“Tuy nhiên, ai bảo anh lại nghe lời vợ như vậy chứ? Bây giờ vợ bảo anh làm gì, anh sẽ làm như thế”.
Nói xong, Lý Phong đi về phía Tần Trọng đang ngất xỉu trên mặt đất.
Hứa Hạo Nhiên hỏi Hứa Mộc Tình: “Chị, chị nói gì với anh rể rồi?”
“Tập đoàn chúng ta ngày càng lớn mạnh, việc phải xử lý cũng càng ngày càng nhiều”.
“Chúng ta không thể gây thù chuốc oán ở khắp nơi được, cũng không thể nuốt chửng quá nhiều thứ được”.
“Chúng ta phải học cách chia sẻ, đồng thời cũng phải nghĩ cách biến kẻ thù trở thành bạn của mình”.
Trong khi nói chuyện, Lý Phong đã đứng trước mặt Tần Trọng, vươn tay phải về phía hắn .
Lúc này, cảnh tượng khiến Hứa Hạo Nhiên không thể tin được xuất hiện.
Từ trong lòng bàn tay của Lý Phong tỏa