Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ầm!

Không gian trước mặt Diệp Huyên đột nhiên nứt ra, vô số năng lượng tối lập tức bao phủ lấy không gian, những năng lượng tối này nuốt chửng mọi thứ như một cái hố đen.

Phía xa, Diệp Huyên liên tục lùi về sau, sau khi lùi được trăm trượng, hắn phát hiện không gian xung quanh mình lại nứt ra, sau đó, vô số năng lượng tối muốn nhấn chìm lấy hắn!

Diệp Huyên dừng bước, hắn giẫm nhẹ chân phải một cái, đạo tắc Không Gian lặng lẽ ngưng tụ ở giữa lông mày, một giây sau, Diệp Huyên quát khẽ: “Đóng!”

Dứt lời, không gian đang nứt ra xung quanh đột nhiên khép lại.

Nhìn thấy cảnh này, người đàn ông khẽ nhíu mày, mà lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện trước mặt gã, gã híp mắt lại, không chọn đối đầu trực diện mà nhẹ giọng nói: “Thần Hành!”

Vừa cất lời, gã lập tức biến thành một vệt sáng rồi biến mất.

Diệp Huyên cau mày, vì lúc này, không ngờ hắn lại không cảm nhận được đối phương. Ngay sau đó, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, xoay người chém một kiếm xuống, thanh kiếm còn chưa chém xuống, một bàn tay đã đánh lên ngực hắn.

Ầm!

Diệp Huyên liên tục lùi về sau, lúc này, một tia sáng chợt lóe lên trước mặt hắn.

Tốc độ rất nhanh!

Diệp Huyên biết lúc này mình không thể nào tránh thoát được, linh hồn của hắn lập tức rời khỏi cơ thể, một bàn tay đã kề sát trước ngực hắn, nhưng hắn đã chém một kiếm xuống.

Phựt!

Một cánh tay bay thẳng ra ngoài!

Người đàn ông đột nhiên xuất hiện ở cách đó trăm trượng, lúc này, sắc mặt gã tái nhợt.

Ở phía xa, linh hồn của Diệp Huyên trở về trong thân thể, vừa mới quay lại, khóe miệng hắn đã tràn ra một đường máu tươi. Hắn nhìn người đàn ông kia, tốc độ của đối phương thật sự quá nhanh, chiêu kiếm của hắn khi nãy là nhằm vào đầu đối phương, tiếc là đối phương quá nhanh, chỉ chém đứt một tay thôi!

Ở nơi nào đó trên tường thành, cô gái nhìn Diệp Huyên, nhẹ giọng nói: “Thân thể và linh hồn tách ra… Thú vị đấy!”

Bạch tiên sinh nhẹ giọng nói: “Đúng thế!”

Người đàn ông nhìn Diệp Huyên, lúc này, ánh mắt gã có thêm chút nghiêm nghị. Sau một thoáng yên tĩnh, gã ta đột nhiên siết chặt tay trái: “Thiên Quân!”

Dứt lời, gã đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, đấm ra một quyền!

Nắm đấm đánh tới.

Ầm!

Không gian xung quanh Diệp Huyên lập tức nứt toác!

Sức mạnh quá đáng sợ!

Diệp Huyên hoảng hốt, không dám khinh thường, hắn đột nhiên rút kiếm!

Rút Kiếm Định Sinh Tử!

Chém xuống một kiếm.

Ầm!

Diệp Huyên lập tức lùi lại cả trăm trượng, mà hắn còn chưa dừng lại, người đàn ông kia đã xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa, sau đó là đánh một quyền về phía mặt hắn.

Một quyền đấm ra, không gian xung quanh Diệp Huyên lập tức nứt ra như mạng nhện!

Không thể lùi được nữa!

Diệp Huyên cũng không nghĩ tới việc rút lui, vì tốc độ của đối phương vượt xa hắn, nếu hắn rút lui, chắc chắn sẽ rơi vào thế bị động. Vì vậy, Diệp Huyên lựa chọn liều mạng với đối phương!

Diệp Huyên rút kiếm chém xuống, nhưng khi thanh kiếm một chém vào nắm đấm của người đàn ông, linh hồn của hắn đột nhiên rời khỏi cơ thể, nhìn thấy cảnh này, người đàn ông híp mắt lại, vội vã thu quyền, vì thanh kiếm đã đi tới giữa lông mày gã!

Kiếm dài hơn quyền!

Nếu gã không thu tay lại, gã có thể đánh vỡ thân thể của Diệp Huyên, nhưng Diệp Huyên lại có thể xuyên kiếm qua giữa lông mày gã.

Gã không chọn liều mạng với Diệp Huyên, vì không đáng, chủ tu của gã không phải là linh hồn, nếu để kiếm của Diệp Huyên xuyên qua giữa lông mày gã, gã rất có thể sẽ chết, mà Diệp Huyên nhiều nhất chỉ bị mất thân thể thôi!

Người đàn ông rụt tay về.

Ầm!

Một kiếm của Diệp Huyên chém xuống, người đàn ông lập tức lùi nhanh.

Cô gái trên tường thành lắc đầu: “Người kia thua rồi! Tiếc cho bí thuật thượng cổ này!”

Bạch tiên sinh nhìn xuống dưới, sau khi dùng một chiêu kiếm chém lùi người đàn ông, linh hồn của Diệp Huyên lại quay về thân thể một lần nữa, một giây sau, hắn đã xuất hiện trước mặt người đàn ông, lại chém xuống một kiếm.

Người đàn ông giơ cánh tay lên chặn lại.

Oành!

Người đàn ông liên tục lùi về sau, lúc này, Diệp Huyên xuất hiện trước mặt gã một lần nữa, sau đó hắn rút kiếm ra, mà lúc này, sắc mặt người đàn ông thay đổi, đang định chặn lại thì một tia kiếm quang đã lặng lẽ xuất hiện sau lưng gã.

Phập!

Tia kiếm quang kia lập tức xuyên thủng lông mày người đàn ông!

Thân thể của gã lập tức cứng đờ!

Diệp Huyên xuất hiện trước mặt người đàn ông, người đàn ông nhìn chằm chằm hắn: “Rút kiếm là giả, phi kiếm mới là thật!”

Diệp Huyên gật đầu: “Đúng vậy!”

Dứt lời, hắn vung ngang kiếm.

Phựt!

Đầu của người đàn ông bay ra ngoài, máu tươi bắn tung tóe.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người tên tường thành đều cười.

Diệp Huyên lấy đi nhẫn chứa đồ của người đàn ông, trong nhẫn chứa đồ, hắn nhìn thấy một quyển sách cổ dày, trên sách cổ có bốn chữ lớn: Bí thuật thượng cổ!

Diệp Huyên cất nhẫn chứa đồ, xoay người đi về phía xa.

Thấy thế, người trên tường thành đều sửng sốt, Chiến Quân vội xuất hiện trước mặt Diệp Huyên: “Diệp huynh, huynh muốn làm gì?”

Diệp Huyên nhếch miệng cười: “Lần nào cũng là bọn họ đến tìm ta, quá nhàm chán! Bây giờ, ta muốn đi tìm bọn họ!”

Chiến Quân ngây người, sau đó giơ ngón tay cái lên: “Có dũng khí!”

Diệp Huyên cười, xoay người rời đi, nhưng hắn lại nhanh chóng quay về.

Chiến Quân khó hiểu, hỏi: “Diệp huynh, huynh?”

Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Quên mất phải chữa thương trước. Khi nào vết thương lành rồi hẳn đi!”

Chiến Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK