Yêu nghiệt chân chính!
Ánh mắt của Bạch tiên sinh lại rơi xuống người Diệp Huyên, trong mắt ông ánh lên tia lo lắng, còn có chút tiếc nuối!
Không thể không nói, Diệp Huyên cũng rất ưu tú, vô cùng ưu tú, thế nhưng hắn đã sinh nhầm thời đại!
Thiên tài sinh cùng thời với Mạc Tà, đều là một bi kịch!
Bạch tiên sinh nghĩ như vậy ở trong lòng!
Phía dưới, không gian xung quanh Diệp Huyên bắt đầu bị thế của Mạc Tà bóp nứt, không chỉ vậy, cỗ thế này lại bao phủ Diệp Huyên, khiến hắn gần như không thể hô hấp được!
Nhưng vào lúc này, Diệp Huyên đột nhiên cầm kiếm cắm xuống đất.
Ầm!
Một cỗ kiếm thế mạnh mẽ tuôn ra từ trong thanh kiếm trên tay Diệp Huyên.
Kiếm thế!
Nhưng chẳng mấy chốc, cỗ kiếm thế ấy đã bị thế của Mạc Tà trấn áp!
Trên không, ông lão lưng còng cười khẽ: "Thế của bản thân sao có thể chống lại Thiên Địa Chi Thế?"
Vị Ương Thiên nhìn Diệp Huyên ở phía dưới, sắc mặt hơi lạnh lại.
Ở phía dưới, sau khi Diệp Huyên phát hiện kiếm thế của hắn bị trấn áp thì bỗng chốc lâm vào trầm mặc.
Lúc này đây, hắn nhớ đến cô gái váy trắng!
Lần đầu tiên thấy tận mắt cô gái váy trắng!
Cô gái váy trắng đứng ở đầu thuyền, một tiếng kiếm vang, nước sông rút cạn, ngưng tụ thành kiếm của nàng ấy!
Vạn vật trong thiên đại đều có thể trở thành kiếm trong tay nàng ấy!
Mà dưới kiếm của nàng, vạn vật trong thiên địa đều trở nên yếu đuối!
Diệp Huyên nhìn kiếm trong tay mình, là một thanh kiếm bình thường.
Hắn nhớ đến một câu nói của cô gái váy trắng.
Kiếm mạnh vì người!
Kiếm mạnh vì người!
Nếu bản thân mạnh, thì một cọng cỏ cũng có thể chém thiên diệt địa!
Diệp Huyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Tà ở nơi xa, hắn nắm thật chặt thanh kiếm trong tay, lúc này đây, trong hắn có một niềm tin!
Chiến!
Diệp Huyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn Mạc Tà ở cách đấy không xa, một khắc sau, một cỗ kiếm thế mạnh mẽ đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể hắn, ngoài ra, còn có một kiếm ý một trắng một đen!
Kiếm ý Thiện Ác!
Kiếm ý từng bị hắn tản đi giờ lại xuất hiện!
Theo sự xuất hiện của hai cỗ kiếm ý này, một tiếng kiếm reo đột nhiên vang vọng nơi chân trời! Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Trên không, Vị Ương Thiên lần đầu tiên nở nụ cười: "Thiên Địa Chi Thế?"
Nói xong, nàng ta nhìn sang ông lão lưng còng ở đối diện: "Lẽ nào ông chưa từng nghe qua con người có thể chế ngự đất trời? Những người tu luyện như chúng ta, nếu không có lòng muốn nghịch thiên, vậy còn tu luyện để làm gì?"
Ông lão lưng còng lạnh mặt: "Đột phá một tâm cảnh mà thôi, có ích gì chứ?"
Vị Ương Thiên nhìn về phía dưới: "Vậy để chúng ta mỏi mắt mong chờ đi!"
Ông lão lưng còng cũng nhìn xuống dưới.
Ở đấy, kiếm thế của Diệp Huyên tản ra ngày càng mạnh, cuối cùng, kiếm thế của hắn đã hoàn toàn chống lại được cỗ thế mạnh mẽ của Mạc Tà.
Diệp Huyên nhấc kiếm đi đến phía Mạc Tà, kiếm Tiên Linh trong tay hắn đang không ngừng rung lên.
Mạc Tà liếc mắt nhìn Diệp Huyên, một khắc sau, hắn ta đột nhiên thả người nhảy lên, giữa không, tay phải hắn lật ngửa lên trời, nhưng sau một chốc, hắn ta lại đột nhiên vỗ ngược xuống dưới!
Ầm!
Một chưởng này tung xuống như thể muốn phá vỡ thiên địa, một luồng sức mạnh to lớn ập xuống từ không trung, không gian mỗi nơi nó đi qua đều rạn nứt ra từng lớp!
Phía dưới, khóe miệng Diệp Huyên đột nhiên cong lên một nụ cười dữ tợn, hắn đột nhiên giẫm chân phải một cái, cả người hóa thành một luồng kiếm quang phòng lên trời!
Nhất Kiếm Định Sinh Tử!
Lần này, hắn biết rõ nếu hắn thua, hắn chắc chắn phải chết!
Lần này, nếu không thể định được sinh tử của đối phương, thì có nghĩa là hắn phải chết!
Lúc này đây, trong đầu Diệp Huyên chỉ còn sót lại một ý nghĩ!
Chiến!
Khi Diệp Huyên cầm kiếm phóng lên trời, một tiếng kiếm reo rung động khắp bốn phía.
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, kiếm của Diệp Huyên xé rách một đường không gian, cuối cùng đâm thẳng vào lòng bàn tay của Mạc Tà.
Ầm!
Đất trời rung lên dữ dội, lấy hai người làm trung tâm, không gian trong ngàn trượng ở chung quanh lập tức bị rạn nứt thành một tấm màng nhện khổng lồ!
Trước mặt Diệp Huyên, Mạc Tà lạnh lùng nhìn hắn, kiếm của Diệp Huyên từ đầu đến cuối đều không hề đâm vào được da thịt của hắn ta, nhưng trong kiếm của Diệp Huyên lại ẩn chứa một sức mạnh to lớn đang không ngừng chấn động cơ thể hắn ta, nguồn sức mạnh kia rất mạnh, làm hắn ta không hề dám khinh thường!
Lòng bàn tay Mạc Tà ra sức đẩy ngược kiếm của Diệp Huyên, đột nhiên, hắn ta nắm chặt lấy kiếm của Diệp Huyên, sau đó trượt theo đường kiếm tung chưởng vào ngực Diệp Huyên, nhưng gần như cùng lúc đó, một phi kiếm đã chém khắp chỗ hiểm toàn thân Mạc Tà.
Rầm rầm!
Hai người liên tục thối lui, mà trong quá trình ấy, Diệp Huyên lại búng tay về phía trước một cái.
Xoẹt!
Từng tia kiếm quang như điện chớp bắn về phía Mạc Tà, tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã lao đến trước mặt Mạc Tà, hắn ta vội đưa lòng bàn tay lên quá đỉnh đầu, hô: "Định!"
Vừa dứt lời, tất cả phi kiếm đều bị ép dừng lại ngay tại chỗ!
Không Gian Chi Lực!
Bàn tay Mạc Tà lại nhẹ nhàng phẩy về phía trước: "Đi!"
Lời vừa dứt, tất cả phi kiếm lại quay ngược chém về phía Diệp Huyên.
Tốc độ cực nhanh, không hề chậm hơn phi kiếm của Diệp Huyên chút nào!
Nhưng những phi kiếm này vừa đến trước mặt Diệp Huyên đã biến mất một cách im hơi lặng tiếng!
Mạc Tà nhìn Diệp Huyên ở phía xa, nhẹ giọng nói: "Không thể không công nhận, ngươi thật sự rất ngoan cường, hơn nữa còn có chút dấu hiệu càng đánh càng mạnh..."
Nói đến đây, tay phải hắn ta chậm rãi nắm lại: "May mà ban đầu ta không hề xem thường ngươi, nếu không, e là ta đã chịu thiệt thòi lớn rồi".
Pháp thân Thiên Địa cũng không có nghĩa là vô địch, kiếm của Diệp Huyên có thể làm hắn ta bị thương!
Mà nếu lúc trước hắn ta có chút xem thường kiếm này, thì e là đã bị lấy mạng!
Không bao giờ được khinh địch!
Đây là lời cảnh báo hắn ta tự ra cho bản thân!
Mạc Tà đột nhiên giơ tay phải lên, cách không vươn về phía Diệp Huyên, nói với giọng xem thường: "Phải kết thúc rồi!"
Vừa dứt lời, tay phải hắn ta đột nhiên xòe ra, trong phút chốc, không gian chung quanh Diệp Huyên bắt chợt vặn vẹo...
Trên không, Vị Ương Thiên như thể thấy được điều gì, sắc mặt lập tức thay đổi, đang định ra tay thì ông lão lưng còng nọ đã chắn trước mặt nàng ta...