Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên không trung, người đàn ông cầm thương bước chậm về phía Diệp Huyên ở bên dưới, chẳng mấy chốc hắn ta đã tới trước mặt Diệp Huyên. Hắn ta đang định ra tay, lúc này Diệp Huyên bỗng lên tiếng: “Ta cần chữa thương!”

Mọi người: “...”

Người đàn ông cầm thương cũng sững sờ: “Chữa thương?”

Diệp Huyên gật đầu: “Vừa rồi đánh một trận với thiên tài Dị vực các ngươi, ta đã bị thương nặng... Đừng nói ngươi muốn giậu đổ bìm leo đấy nhé?”

Nghe vậy, vẻ mặt người đàn ông lập tức trở nên khó coi: “Dạ Quý ta là loại người giậu đổ bìm leo đó sao? Ngươi...”

Diệp Huyên vội ngắt lời: “Không phải thì tốt, ta đi đây!”

Nói xong, hắn xoay người bỏ đi không chút do dự.

Mọi người: “...”

Người đàn ông tên Dạ Quý đứng lặng người, hiển nhiên hắn ta cũng không ngờ Diệp Huyên có thể như vậy...

Lúc này một người đàn ông xuất hiện trước mặt Dạ Quý, người đến chính là Chu Sinh Sinh.

Chu Sinh Sinh nhìn Dạ Quý, cầm trường thương xoay nhẹ: “Ta dùng thương, ngươi cũng dùng thương, luận bàn thử không?”

Dạ Quý lạnh nhạt đáp: “Kính tiếp!”

Chu Sinh Sinh nhếch miệng cười, hắn ta run lên rồi xông thẳng về phía Dạ Quý...

Ngay sau đó hàng loạt tiếng nổ liên tục vang lên.

Một bên khác, Tả Thanh đứng cạnh Mộc Tử đột nhiên hỏi: “Giờ phải làm sao?”

Mộc Tử cười đáp: “Đánh!”

Nghe vậy, Thiên Sát và Địa Sát phía sau hắn ta lập tức bay tới đối diện, lúc này trong thành có hai người chợt bay ra từ trên tường thành, chẳng mấy chốc hai bên đã lao vào đánh nhau.

Còn Diệp Huyên đã về đến nhà đá, hắn ngồi khoanh chân dưới đất, lấy ra Tử Nguyên Tinh bắt đầu điên cuồng hấp thu.

Đế Khuyển cũng vào tháp Giới Ngục, nó cũng đang điên cuồng tiêu hoá.

Người khá rảnh rỗi duy nhất trong tháp Giới Ngục là Tiểu Linh Nhi, hiện giờ mỗi ngày cô bé đều chăm sóc cho những quả linh quả và cây linh thụ của mình, đặc biệt là tầng ba và tầng bốn đều đã được cô bé trồng đầy linh thụ.

Vốn dĩ tầng ba đã không còn ai nên tự nhiên cũng trở thành của cô bé! Còn tầng bốn, sau khi Giản Tự Tại đi, tầng bốn cũng thuộc về cô bé.

Nhưng thứ duy nhất cô bé sợ là tầng năm, mỗi lần lên tầng bốn tưới nước cho linh quả, tốc độ của bé đều cực kỳ nhanh, vừa vào chưa được bao lâu là ra ngoài ngay.

Thấy Diệp Huyên đang chữa thương, Tiểu Linh Nhi ngoan ngoãn không làm phiền. Cô bé ngồi đối diện Diệp Huyên, hai tay chống cằm nhìn hắn.

Một canh giờ sau, sau khi vết thương của Diệp Huyên khôi phục, Tiểu Linh Nhi vội vàng chạy tới trước mặt hắn, Diệp Huyên nhẹ nhàng xoa đầu cô bé: “Đang lo lắng cho tầng năm à?”

Tiểu Linh Nhi lắc đầu: “Ta, ta cũng không sợ lắm!”

Diệp Huyên cười bảo: “Ta biết, Tiểu Linh Nhi dũng cảm lắm mà!”

Tiểu Linh Nhi chớp mắt, sau đó biến ra một quả đỏ rực đưa cho Diệp Huyên: “Ăn!”

Diệp Huyên nhận lấy quả rồi quan sát nó, quả óng ánh sực nức mùi hoa quả, thoạt nhìn không phải vật phàm.

Diệp Huyên cắn nhẹ một miếng, vừa ngọt vừa giòn, điều quan trọng nhất là hắn cảm thấy có một nguồn năng lượng tiến vào cơ thể hắn, sau đó được cơ thể hắn hấp thu!

Đồ tốt!

Diệp Huyên nhìn Tiểu Linh Nhi cười nói: “Cảm ơn!”

Tiểu Linh Nhi toét miệng cười, sau đó xoay người ôm mấy quả linh quả đi lên tầng hai...

Thấm thoắt cô bé đã coi Diệp Huyên và đại thần tầng hai như người thân.

Sau khi ăn linh quả xong, Diệp Huyên đi tới bên cạnh Đế Khuyển. Nó đang nằm dưới đất, một hơi thở mạnh mẽ không ngừng tản ra quanh người nó.

Diệp Huyên biết Đế Khuyển hẳn là sắp thăng cấp, phải biết rằng lúc đó ở Dị vực nó đã cắn nuốt rất nhiều yêu thú.

Dị vực!

Vừa nghĩ đến Dị vực, Diệp Huyên vội vàng lấy ra một chiếc nhẫn chứa đồ, trong chiếc nhẫn này chứa bảo vật mà hắn lấy được ở Dị vực trước đó!

Thật ra hắn cũng không lấy được bảo vật gì tốt ở Dị vực, chỉ lấy được vài món Thánh khí, ngoài ra Tử Nguyên Tinh cũng chỉ được hơn ba mươi triệu!

Tuy hơi thất vọng nhưng Diệp Huyên cũng biết chuyện này rất bình thường, bởi vì bảo vật tốt thật sự chắc chắn người ta luôn giữ trong mình, không thể đặt ở nhà. Nhưng không sao cả, có còn hơn không!

Đặc biệt bây giờ hắn cũng đang rất cần Tử Nguyên Tinh, vì hiện tại mỗi lần chữa thương hoặc đột phá hắn đều cần một lượng Tử Nguyên Tinh khổng lồ!

Diệp Huyên nhìn thoáng qua Đế Khuyển, không làm phiền nó, đang định rời đi thì giọng đại thần tầng hai chợt vang lên: “Lại đây!”

Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai, sau đó hắn lập tức xuất hiện ở tầng hai.

Trong tầng hai, đại thần tầng hai trầm giọng nói: “Nhiều nhất nửa tháng!”

Diệp Huyên không hiểu: “Là sao ạ?”

Đại thần tầng hai nhìn hắn: “Nhiều nhất nửa tháng nữa là tầng năm có thể ra ngoài”.

Nghe vậy, Diệp Huyên lập tức sầm mặt: “Người có thể ngăn cản tên kia không?”

Đại thần tầng hai lắc đầu: “Chẳng những ta không thể ngăn cản, dù là Giản Tự Tại e là cũng khó ngăn cản được!”

“Vớ vẩn!”

Lúc này Đế Khuyển ở tầng một bỗng giận dữ quát: “Tầng năm là cái thá gì? Sao nàng ta có thể không ngăn cản được?”

Đại thần tầng hai nhìn xuống dưới: “Ngươi chẳng biết gì về thực lực của tầng năm”.

Đế Khuyển cười khẩy: “Ngươi cũng chẳng biết gì về Thần tộc ta cả”.

Lúc này đại thần tầng hai đột nhiên biến mất.

Ầm!

Tầng một bỗng phát ra một tiếng nổ lớn, tiếp đó Diệp Huyên nghe thấy tiếng kêu rên của Đế Khuyển.

Diệp Huyên lắc đầu.

Mặc dù Đế Khuyển rất mạnh, nhưng trực giác mách bảo hắn rằng đại thần tầng hai càng đáng sợ hơn!

Bởi vì đại thần tầng hai bị nhốt trong này, nhưng cả Thần tộc chỉ có Giản Tự Tại có tư cách bị nhốt trong này thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK