“Anh rể! Không xong rồi, tên Hậu Thư Hạo đó đến rồi!”
Hứa Mộc Tình cảm thấy mất hết hứng thú khi nghe thấy cái tên Hậu Thư Hạo này.
“Người này đến công ty chúng ta làm gì vậy? Em bảo bảo vệ đuổi hắn đi đi”.
Lý Phong nắm lấy tay Hứa Mộc Tình, vừa cười vừa nói.
“Vợ đừng tức giận, để anh đi gặp hắn”.
Hứa Mộc Tình nhìn Lý Phong: “Vậy anh cẩn thận, đừng để bị lỗ nhé”.
Hứa Hạo Nhiên ở bên cạnh nói: “Chị, người có thể khiến anh rể chịu lỗ, căn bản là không tồn tại trên thế giới này!”
Trong phòng tiếp tân.
Hậu Thư Hạo đang ung dung thưởng thức trà.
Hậu Thư Hạo nói với nhân viên lễ tân: “Trà của các cô ở đây ngon phết, là ai pha vậy?”
Lễ tân chỉ cười không nói.
Hậu Thư Hạo đã nhận ra được hương vị từ loại trà này.
Trà mà trước đây Raven pha về cơ bản cũng có hương vị tương tự như vậy.
Mùi thơm dễ chịu.
Dư vị ngọt ngào.
Tuy nhiên, Raven đã chết.
Nghĩ đến Raven, bây giờ Hậu Thư Hạo vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc.
Người phụ nữ này nếu như giữ lại bên cạnh hắn, đối với hắn chính là một cánh tay trợ giúp đắc lực.
Nhưng xét cho cùng thì cũng vẫn chỉ là một công cụ.
Dùng xong rồi thì có thể vứt đi.
Khi đang suy nghĩ, Lý Phong và Hứa Hạo Nhiên bước vào.
Hậu Thư Hạo vừa nhìn thấy Lý Phong liền mỉm cười.
Hắn vẫn mang phong thái tao nhã như thường ngày.
Mặc dù Hậu Thư Hạo đang ngồi, nhưng hắn cảm thấy hắn cao quý hơn bất kỳ ai trong căn phòng này.
Sự tồn tại của hắn chính là một cảnh quan trong phòng.
Nhìn Lý Phong ăn mặc.
Luộm thuộm!
Rẻ tiền!
Loại quần áo này đừng nói đến mặc.
Cho dù chỉ vô tình xuất hiện trong mắt hắn, hắn cũng cảm thấy rẻ tiền.
Lý Phong lấy một chiếc ghế, ngồi trước mặt Hậu Thư Hạo.
“Vị thiên tài ngàn năm mới có một này hôm nay đến công ty chúng tôi có việc gì sao?”
“Hừm....”
Hậu Thư Hạo trầm mặc cười.