Luồng tà khí này quá mạnh, hơn nữa ngoài tà khí ra thì hắn còn cảm nhận được một luồng khí u ám, luồng khí u ám này khiến hắn không thoải mái cho lắm!
Lúc này, người con gái đó chợt nói: “Vật này có đáng giá không?”
Diệp Huyên nhìn người con gái rồi gật đầu: “Cũng được!”
Người con gái nói: “Ta muốn đổi một thứ từ chỗ các hạ”.
Diệp Huyên nhìn cô gái: “Thứ gì?”
Người con gái nói: “Đao Bỉ Ngạn!”
Đao Bỉ Ngạn!
Diệp Huyên khẽ nhíu mày, đó là thứ đồ gì?
Đúng lúc này, ở cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, Diệp Huyên nhìn về phía cửa, Tiểu Đạo bước vào.
Tiểu Đạo liếc nhìn Diệp Huyên rồi cười nói: “Sao rồi, ngươi cũng có hứng thú với nghề này hả?”
Diệp Huyên nở nụ cười mỉa: “Thấy cô không có ở đây nên tôi tiếp khách thay cô một lúc, cô sẽ không tức giận chứ?”
Tiểu Đạo đi đến trước quầy hàng, nàng ta nhìn Diệp Huyên rồi nghiêm túc nói: “Có một số thứ, nhân quả rất lớn, đừng có mà dễ dàng dây vào”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta biết”.
Tiểu Đạo lại nói: “Nếu như ngươi biết, vậy thì trả lại bút Thiên Đạo cho ta đi!”
Diệp Huyên chớp chớp mắt: “Câu trước đó của cô là gì?”
Tiểu Đao nhìn Diệp Huyên rồi nói: “Có một số thứ nhân quả rất lớn, đừng có mà dễ dàng dây vào”.
Diệp Huyên nghiêm mặt nói: “Ta không sợ!”
Tiểu Đạo: “...”
Nhân quả?
Sợ cái quái gì chứ!
Dù sao thì Diệp Huyên hắn cũng không quan tâm, hơn nữa quan tâm thì cũng có ích gì chứ?
Việc gì cần tới thì cuối cùng cũng phải tới thôi!
Tiểu Đạo lắc lắc đầu, sau đó nhìn về phía cô gái đội nón rộng vành ở bên cạnh: “Cô chắc chắn muốn đổi lấy cây đao kia?”
Cô gái đội nón rộng vành nói: “Đúng vậy”.
Tiểu Đạo gật đầu, nàng ta mở lòng bàn tay ra, một thanh đao với hình dáng có hơi kỳ quái bỗng xuất hiện trước mặt cô gái đó. Sở dĩ thanh đao này hơi kỳ quái là bởi vì hình dáng của nó giống như đao lại giống như kiếm, hơn nữa lưỡi đao lại giống như răng cưa.
Đao Bỉ Ngạn?
Diệp Huyên quan sát tỉ mỉ thanh đao đó một lúc, không lâu sau, nét mặt hắn dần trở nên nghiêm trọng.
Cấp bậc của thanh đao này chắc chắn không kém hơn kiếm Thiên Tru!
Rốt cuộc Tiểu Đạo là quái vật gì vậy?
Người con gái này tùy tiện lấy ra một món đồ cũng đã là một món ghê gớm rồi!
Người con gái kia lấy thanh đao xong thì định rời khỏi đó, nhưng lúc này Tiểu Đạo chợt nói: “Này cô gái!”
Người con gái kia dừng bước, nhìn về phía Tiểu Đạo, Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Ta nhắc nhở cô một chút, thứ này một khi đã trao đổi thì không thể đổi ý được nữa!”
Người con gái kia gật đầu: “Ta sẽ không đổi ý đâu!”
Tiểu Đạo nhẹ nhàng nói: “Không thể trấn áp được sao?”
Tay của người con gái kia khẽ run lên, sau đó gật đầu, nàng nhìn Tiểu Đạo: “Tiền bối, có lẽ cô biết mức độ nghiêm trọng của sự việc, vẫn mong tiền bối ra tay giúp đỡ!”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không thể giúp cô, ta cũng không thể nhúng tay vào chuyện của thế gian này”.
Dưới vành nón, sắc mặt cô gái trở nên u ám.
Bấy giờ, Tiểu Đạo chợt nói: “Nhưng có người có thể giúp được cô!”
Người con gái kia ngẩng đầu nhìn Tiểu Đạo: “Là ai?”
Tiểu Đạo chỉ về phía Diệp Huyên phía sau quầy hàng: “Hắn!”
Diệp Huyên ngây cả người.
Người con gái đó ngoảnh đầu nhìn Diệp Huyên rồi lắc đầu: “Thực lực của hắn không kém nhưng vẫn không đủ”.
Diệp Huyên cũng vội vàng nói: “Đúng đúng, thực lực của ta không đủ”.
Bất kể là chuyện gì hắn cũng sẽ không giúp, đùa chứ, ai biết sẽ phải đối mặt với thứ gì? Người con gái này tiện tay lấy ra một đôi cánh như thế thì sẽ là một cô gái đơn giản sao? Mà việc đối phương gặp phải liệu sẽ là chuyện đơn giản ư?
Hơn nữa, hắn vẫn có gì đó đề phòng với Tiểu Đạo!
Dù sao hắn cũng đã lừa mất của đối phương một cây bút Thiên Đạo rồi!
Lúc này Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Có lợi cũng không đi sao?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Không đi không đi! Có lợi cũng không đi... ừm, mà lợi gì? Ta muốn hỏi chút!”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi là Phàm Kiếm đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiểu Đạo lại nói: “Nhưng bây giờ ngươi vẫn không thể đối đầu được với người đàn ông áo trắng kia, đặc biệt là trong tình huống không có A La!”
Diệp Huyên im lặng một lúc.
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi ra ngoài, chắc chắn sẽ chết. Bởi vì người nhắm vào ngươi không chỉ có người đàn ông áo trắng đó mà còn có một số người khác”.
Diệp Huyên hỏi: “Ai?”
Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Nói về người đàn ông áo trắng này trước, ngươi biết người đàn ông áo trắng đưa ngươi vào đây là ai không?”
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Ta không đưa tiền, cô sẽ nói sao?”
Tiểu Đạo cười nói: “Nếu như ngươi đồng ý giúp nàng ấy, ta sẽ nói cho ngươi biết. Hơn nữa còn cho ngươi vài lợi ích”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Cô muốn hại chết ta!”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Có một số việc người khác làm chắc chắn sẽ xảy ra chuyện, nhưng ngươi làm thì không sao. Bởi vì ngươi không sợ nhân quả quấn quanh người”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Dựa vào cái gì mà cô nghĩ rằng ta không sợ?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Đối với nàng ấy mà nói, một nhân quả và một vạn nhân quả cũng không có gì khác biệt. Thật ra những nhân quả này đối với nàng ấy mà nói đều là phù du. Chỉ có điều bởi vì liên quan đến ngươi nên nàng ấy không thể gắng gượng chặt đứt mà thôi. Nếu không thì với thực lực của nàng ấy, những nhân quả này chỉ cần một phát kiếm là xong”.
Diệp Huyên trầm ngâm không nói gì cả.
Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Trước tiên ngươi cứ nghe những lợi ích mà ta cho ngươi đã, thứ nhất ta có thể nói cho ngươi biết người đàn ông áo trắng đó là ai, cho dù người khác biết cũng không dám dễ dàng nói với ngươi. Bởi vì thân phận của hắn đặc biệt, hơn nữa bây giờ trên thế giới này, người biết thân phân phận thực sự của hắn cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Mà người biết chi tiết có lẽ chỉ có một mình ta! Ngoài ra, lợi ích thứ hai chính là ta sẽ dạy ngươi làm thế nào để sử dụng bút Thiên Đạo, để ngươi hoàn toàn nắm giữ nó!”
Nắm giữ bút Thiên Đạo!
Diệp Huyên ngay lập tức có hơi lung lay.
Bây giờ bút Thiên Đạo ở trong tay hắn, vậy mà chẳng có tác dụng gì!
Tiểu Đạo khẽ cười rồi nói: “Nếu như ngươi có thể nắm giữ được bút Thiên Đạo, một mình đấu với người con trai áo trắng kia sẽ không có bất kỳ áp lực nào. Thậm chí còn có thể giết được hắn!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Lợi ích thứ ba thì sao?”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Tìm một đồng minh cho ngươi”.
Đồng minh?
Diệp Huyên hơi nhíu mày, rất nhanh sau đó hắn quay người nhìn về phía cô gái kia: “Nàng ấy?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Nói chính xác là nàng ấy và thế lực phía sau nàng ấy”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Sẽ có nguy hiểm sao?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Có, hơn nữa còn rất nguy hiểm!”
Diệp Huyên đang định nói gì đó thì Tiểu Đạo lại nói: “Nhưng rất nhiều lợi ích, không phải sao?”
Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương, nếu như cô ra tay, có lẽ sẽ được giải quyết dễ dàng đúng không?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ngươi sai rồi. Nếu ta ra tay, sự việc chỉ có thể phức tạp thêm, với lại ta sẽ không đánh đấm giúp người khác”.
Diệp Huyên không hiểu cho lắm: “Vậy vì sao cô muốn ta giúp nàng ấy?”
Tiểu Đạo nhẹ nhàng nói: “Coi như ngươi làm việc thiện đi!”
Diệp Huyên trầm ngâm.
Làm việc thiện?
Tất nhiên hắn không tin những lời nói xằng nói bậy của người con gái này.
Bấy giờ, Tiểu Đạo lại nói: “Đương nhiên ta cũng không ép buộc ngươi. Nếu như ngươi đồng ý thì đi, còn nếu không đồng ý thì cũng không sao cả”.
Diệp Huyên im lặng giây lát.
Do dự!
Nếu như đi, lợi ích vô cùng rõ ràng, chuyện nắm giữ được bút Thiên Đạo đã khiến hắn lung lay rồi.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết, lần này đi giúp chắc chắn không phải là chuyện đơn giản.
Phải liều mạng sao?
Dường như biết được suy nghĩ của Diệp Huyên, Tiểu Đạo đột nhiên cười nói: “A La đã không còn ở bên cạnh ngươi nữa, nếu như ngươi không liều thì ai sẽ giúp ngươi? Hay là bây giờ sau khi ra ngoài thì ngươi trốn đến vũ trụ Tứ Duy?”
Diệp Huyên gật đầu: “Cô nói có lý, nhưng mà ta vẫn muốn biết ta sẽ giúp nàng ấy làm việc gì?”
Lợi ích tuy tốt, nhưng nếu không có số hưởng thì có tác dụng quái gì chứ?
Tiểu Đạo cười nói: “Cũng không có gì, chỉ là giúp phong ấn một con ác ma thôi!”
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Ác ma là cái gì?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Nó không phải là đồ vật, là một con ác ma, dù sao thì cứ như vậy đi! Nếu như ngươi đi thì giúp phong ấn một chút là được rồi! Đúng rồi, dùng thanh kiếm kia của ngươi ấy!”
Diệp Huyên không hiểu lắm: “Kiếm gì?”
Tiểu Đạo mở lòng bàn tay ra, kiếm của Tiểu Thất lập tức xuất hiện trong tay nàng ta.
Diệp Huyên hơi nhíu mày lại: “Dùng kiếm này?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Thanh kiếm này có Vãng Sinh Chi Lực, có một lực khắc chế cực mạnh đối với loại ác ma kia. Ngươi dùng thanh kiếm này phối hợp với đao Bỉ Ngạn cộng thêm sức lực của bọn họ, nếu không xảy ra việc nào ngoài ý muốn thì có thể phong ấn con ác ma đó một khoảng thời gian”.
“Việc ngoài ý muốn?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vẫn có thể xảy ra việc ngoài ý muốn sao?”
Tiểu Đạo cười nói: “Mọi việc đều không có sự tuyệt đối, không phải sao?”
Diệp Huyên lặng im.
Tiểu Đạo nhún vai một cái: “Ngươi có thể đưa ra quyết định rồi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta đi!”
Bất kể như thế nào, hắn cũng phải liều mạng.
Tiểu Đạo cười nói: “Đối với ngươi mà nói cũng không phải là chuyện xấu”.
Diệp Huyên nói: “Vậy người đàn ông áo trắng kia là ai?”
Tiểu Đạo nhẹ nhàng nói: “Hắn ta là người bảo hộ, ở thời đại Hàn Vũ Kỷ có một thế lực thần bí, thế lực này chính là người bảo hộ. Bọn họ tự xưng là người đi theo Thiên Đạo, mà dưới cái nhìn của bọn họ, Ngũ Duy kiếp là do Thiên Đạo giáng xuống. Bởi vậy khi người đời đều chống lại Ngũ Duy kiếp, bọn họ lại đón chào Ngũ Duy kiếp. Đồng thời bọn họ sẽ giết chết những người muốn liên minh chống lại Ngũ Duy kiếp”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Bọn họ điên cuồng như vậy sao?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Còn điên cuồng hơn nhiều so với ngươi tưởng tượng. Thế lực này vô cùng mạnh, mỗi lần bọn họ xuất hiện đều là lúc Ngũ Duy kiếp xuất hiện. Mà sở dĩ bọn họ đối đầu với ngươi là bởi vì bọn họ cảm thấy thư phòng Vạn Duy mà Tiên Tri để lại có thể chống lại Ngũ Duy kiếp. Bởi vậy bọn họ muốn hủy diệt thư phòng này, mà không phải là chiếm lấy thư phòng này”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngũ Duy kiếp đó có phải là Thiên Đạo tạo ra không?”
Tiểu Đạo lắc đầu nở nụ cười: “Ngũ Duy kiếp chẳng liên quan gì đến Thiên Đạo. Nhưng từ xưa đến nay, căn bản tất cả mọi người đều cho là Thiên Đạo làm ra, thực ra Thiên Đạo khá oan ức. Mà bởi vì một số nguyên nhân đặc biệt, vị Thiên Đạo ban đầu kia đã ngủ say trong dòng sông dài của lịch sử. Ngũ Duy kiếp cũng không ảnh hưởng tới người. Vì vậy mà bây giờ người căn bản mặc kệ chuyện thế gian, người khác cũng không thể tìm được người!”
Diệp Huyên nói: “Cô có thể tìm được người không?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Có thể, nhưng cái giá phải trả rất lớn, với lại cũng không nhất thiết phải làm phiền đến người”.
Diệp Huyên lại nói: “Một vấn đề cuối cùng, còn kẻ nào đối địch với ta?”
Tiểu Đạo khẽ mỉm cười: “Ai cũng có thể là kẻ địch của ngươi, bởi vì người muốn vượt qua Ngũ Duy kiếp, bọn họ sẽ muốn thư phòng của ngươi. Còn những người bảo hộ này, để Ngũ Duy kiếp bình an giáng thế, bọn họ cũng sẽ trừ khử ngươi. Vì vậy chúc mừng ngươi, kẻ địch của ngươi thật sự rất nhiều! Ngươi có sợ không?”
Trong tiệm cầm đồ, Tiểu Đạo đi đến trước ghế nhỏ bên cạnh ngồi xuống, nàng ta rót một chén trà uống một ngụm, sau đó lại nói: “Diệp Huyên, đi đến bây giờ, ngươi hẳn phải hiểu rõ hoàn cảnh của ngươi, trừ phi ngươi chạy đến vũ trụ Tứ Duy tìm cô gái kia bảo vệ, nếu không với thực lực hiện tại của ngươi, ngươi thấy mình có thể sống sót với đủ các thế lực lớn mạnh ở đây không?”
Diệp Huyên trầm mặc.
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Nào, ngồi xuống đi”.
Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo, hắn đi đến trước mặt Tiểu Đạo rồi ngồi xuống.
Tiểu Đạo lại nhìn đến cô gái đội mũ cách đó không xa: “Ngươi cũng đến ngồi xuống đi!”
Cô gái gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh Diệp Huyên.
Ba người ngồi vây quanh bàn.
Tiểu Đạo nhìn hai người: “Hôm nay, ta nói với các ngươi về thế giới này hiện tại, để các ngươi biết được thế giới này phức tạp như thế nào!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ta cũng muốn hiểu hơn về thế giới này hiện tại”.
Tiểu Đạo nhìn cô gái kia: “Lúc trước kia, Thánh gia ngươi chắc chắn là thế lực cao nhất, không ai dám trêu chọc, nhưng bây giờ thế lực mạnh hơn Thánh gia ngươi cũng không hề ít”.
Cô gái trầm mặc.
Tiểu Đạo nhẹ nhàng dùng tay vẽ một vòng nhỏ trên bàn: “Trước tiên thì nói về vùng đất Vĩnh Sinh hay còn gọi là Vĩnh Sinh Chi Địa, nơi đó không nên gọi là Vĩnh Sinh Chi Địa mà tên là Dị Thú Kinh, được tạo bởi một kỳ nhân của thời đại Bạch Ác năm đó, tên của kỳ nhân đó ta không tiện nói cho các ngươi, nhưng ta có thể nói cho các ngươi, người này dù trong lịch sử dài đằng đẵng cũng có thể được xếp hạng cao. Ông tạo ra Dị Thú Kinh, thu nhận tất cả dị thú lớn mạnh của thời đại Bạch Ác, với sự kỳ diệu này, dùng một cách có thể gọi là chiêu trò để vượt qua Ngũ Duy Kiếp”.
Nói rồi, nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Ngươi đã nhìn thấy Chúc Long, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu.
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Thật ra, Chúc Long ở Dị Thú Kinh không phải là dị thú đứng đầu, ở thời đại Bạch Ác còn có một loại dị thú, thực lực còn cao hơn cả Chúc Long, thế nhưng kỳ nhân kia vẫn không đưa vào trong ghi chép”.
Diệp Huyên vội hỏi: “Vì sao?”
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Thượng Thần! Con thú này mới thật sự lớn mạnh, cho dù là vị kỳ nhân năm đó cũng không thể thu phục được nó”.
Diệp Huyên thấp giọng nói: “Còn sống không?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Vẫn còn sống”.
Diệp Huyên hỏi: “Ở đâu?”
Tiểu Đạo liếc nhìn Diệp Huyên: “Thế nào, ngươi muốn đi đấu đơn với hắn sao?”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Tâm ngươi, nếu có thể trầm tĩnh một chút, thì làm gì đến nỗi bây giờ chỉ mới đột phá đến Phàm Kiếm?”
Diệp Huyên có phần không phục: “Ta cảm thấy thấy ta đã rất yêu nghiệt rồi!”
Cô gái bên cạnh nhìn Diệp Huyên: “Người bây giờ đều mặt dày như vậy sao?”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Đạo cười duyên: “Đừng hiểu lầm, chỉ có một mình hắn mà thôi!”
Nói rồi nàng ta nghiêm mặt nói: “Đừng có trêu đùa cợt nhả với ta, nếu ngươi không muốn nghe thì bây giờ có thể rời đi cùng nàng ta!”
Diệp Huyên gật đầu: “Cô nương, ngươi cứ từ từ nói”.
Tiểu Đạo gật đầu: “Nói về thời đại Bạch Ác trước, thời đại Bạch Ác còn có vài người rất xuất chúng, cơ bản ngươi đều đã từng gặp rồi. Một người trong đó chính là cái vị đã truyền Tử Nhân Kinh cho ngươi, người này cũng xem như rất kinh người, đương nhiên trong cả lịch sử dài dằng dặc này, hắn có thể cũng chỉ ở mức bình thường mà thôi. Còn có ông lão thợ rèn kia, thuật rèn của người này, đừng nói là ở thời đại Bạch Ác mà cả ở thời đại Hàn Võ cũng không ai có thể sánh được với ông ta, là một nhân vật rất kinh khủng”.
Ông lão thợ rèn!
Diệp Huyên gật đầu, thực lực ông lão kia tuy không biết như thế nào, nhưng thuật rèn kia quả thật rất mạnh.
Lúc này, Tiểu Đạo lại nói: “Thời đại Bạch Ác còn có một người không thể không nói đến”.
Diệp Huyên hỏi: “Ai?”
Tiểu Đạo cười nói: “Chính là Đệ Cửu đang ở trong cơ thể ngươi kia!”
Đệ Cửu!
Nghe vậy, Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiểu Đạo cô nương cũng biết nàng ta?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Thực lực của nàng ta, so với ngươi bây giờ còn mạnh hơn rất rất nhiều, có thể nói nếu như đấu đơn, thì trong cả lịch sử này, nàng ta có thể đứng trong mười người đầu tiên”.
Diệp Huyên hỏi: “Cô gái váy trắng xếp thứ mấy?”
Vẻ mặt tươi cười của Tiểu Đạo thoáng chốc cứng đờ, nàng ta hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Huyên: “Sao ngươi không hỏi mình xếp thứ mấy?”
Diệp Huyên cười nhạt: “Ta không có ý gì khác, chỉ là rất muốn biết thực lực của nàng ấy”.
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta không muốn nói với ngươi về nàng ta!”
Diệp Huyên không hiểu: “Tại sao?”
Vẻ mặt Tiểu Đạo vô cảm: “Ngươi đi hỏi nàng ta bản thân mạnh thế nào, chính nàng ta có thể cũng không biết được”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Là sao?”
Tiểu Đạo không nói gì, chỉ cầm chén trà nhẹ nhàng uống một ngụm.
Diệp Huyên vẫn muốn hỏi, lúc này đột nhiên âm thanh của tầng chín vang lên: “Đại ca, bình thường ngươi cũng rất thông minh mà, sao bây giờ đột nhiên lại giả điên vậy? Ý của nàng ta rất đơn giản, bây giờ cô gái váy trắng không có đối thủ, cho nên không ai biết được rốt cuộc nàng ta mạnh đến thế nào cả! Không có ai để tham chiếu thì làm sao ngươi so sánh được? Lấy ngươi để so? Lấy ngươi đi so thì người ta chính là vô địch rồi, nói sao đây?”
Diệp Huyên: “…”
Tiểu Đạo liếc nhìn bụng Diệp Huyên, sau đó nói: “Người trong cơ thể này của ngươi, thật ra cũng không đơn giản!”
Tầng chín cười ha ha: “Nào có nào có, cũng chỉ tầm thường thôi!”
Tiểu Đạo cười nói: “Các hạ không tầm thường chút nào!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Nói về hắn đi!”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Người ta còn ở đây, ta nói người ta thế nào được?”
Diệp Huyên do dự một lát, sau đó nói: “Vậy ngươi nói ta đi, ta không để ý đâu, bọn họ nói nhân quả trên người ta rất nhiều, rốt cuộc là những nhân quả gì?”
Tiểu Đạo hỏi ngược: “Ngươi có từng quan tâm đến những nhân quả này không?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ sau đó lắc đầu: “Hình như chưa từng quan tâm!”
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Vậy thì đúng rồi. Nếu ngươi đã không quan tâm thì biết đến bọn nó làm gì?”
Diệp Huyên đang định nói thì lúc này, đột nhiên Tiểu Đạo lên tiếng: “Ngươi biết khuyết điểm lớn nhất của ngươi là gì không?”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Là gì?”
Tiểu Đạo nhìn Diệp Huyên: “Chính là tâm ngươi vẫn chưa đủ trầm tĩnh, lần này nếu không phải A La để ngươi giác ngộ thì e là ngươi vẫn còn chưa đạt đến được Phàm Kiếm đâu, với tính cách của ngươi, căn bản ngươi không bình tâm được! Dùng lòng tốt nhìn thế giới thì thế giới tốt đẹp, dùng tâm ác nhìn thế giới thì thế giới tràn ngập điều xấu xa, dùng tâm tĩnh lặng nhìn thế giới thì tất thảy đều bình lặng. Tâm như thế nào, rất quan trọng!”
Diệp Huyên nói: “Ta là tâm gì?”
Tiểu Đạo lạnh giọng: “Nóng nảy”.
Diệp Huyên trầm mặc.
Tiểu Đạo hỏi: “Không phục?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Phục”.
Tiểu Đạo gật đầu: “Nhưng cũng có thể hiểu được, dù sao ngươi vẫn còn trẻ, không thể giống như mấy lão quái vật được, cứ từ từ”.
Diệp Huyên khẽ gật đầu: “Tiểu Đạo cô nương nói tiếp đi”.
Tiểu Đạo gật đầu, sau đó nói: “Nói về Đệ Cửu, thật ra nàng ta không phải ở thời đại Bạch Ác, nàng ta đã từng xuất hiện ở thời đại Hàn Võ, khi đó nàng ta suýt chút nữa đã tiêu diệt loài người”.
Tiêu diệt loài người!
Diệp Huyên khẽ giật mí mắt, cô gái kia thực sự đã từng làm ra chuyện này!
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Mặc dù nàng ta hận loài người nhưng lại không hận sinh linh khác, điểm này lại khiến ta có chút hoài nghi. Ngoài ra, nàng ta còn có một điểm kỳ lạ, chính là cứ cách một khoảng thời gian thì sẽ ngủ sâu”.
Diệp Huyên vội nói: “Là hết điện rồi! Có thể nàng ta phải sạc điện! Tiểu Đạo cô nương, ngươi biết sạc điện thế nào không?”
Tiểu Đạo lạnh giọng nói: “Ta còn chưa nói xong!”
Diệp Huyên cười nhạt: “Ngươi, ngươi tiếp tục nói đi”.
Tiểu Đạo gật đầu: “Đệ Cửu cô nương này, lai lịch rất thần bí, nàng ta tựa như bất chợt xuất hiện ở vũ trụ này vậy, không ai biết được lai lịch thật sự của nàng ta”.
Diệp Huyên trầm giọng: “Ngươi cũng không biết sao?”
Tiểu Đạo cười nhẹ: “Chỉ cần ta muốn thì ta có thể biết được, nhưng ta không muốn đi thăm dò nàng ta, ta lại không giống như những người nào đó, thực lực chẳng ra sao nhưng cái gì cũng tò mò!”
Diệp Huyên đen mặt, cô gái này chắc chắn vẫn còn ghi hận chuyện bút Thiên Đạo.
Tiểu Đạo lại nói: “Những người khá lợi hại ở thời đại Bạch Ác chính là những gì ta vừa mới nói, bây giờ nói với ngươi về thời đại Hàn Võ!”
Diệp Huyên trầm giọng: “A La!”
Nói rồi nàng ta dừng một lát, lại nói: “Ở thời đại Hàn Võ, còn có một vài thiên chi kiêu tử, nhưng những người này ở trước mặt A La cũng bị lu mờ”.
Diệp Huyên nói: “Người của ngục tối Vô Biên này đếu đến từ thời đại Hàn Võ sao?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Không hẳn là vậy, nơi này thật ra là một Truyền Tống Trận, có thể truyền tống đi rất rất nhiều nơi, nói đơn giản thì đây là nơi giao thoa của vũ trụ vạn giới”.
Diệp Huyên khẽ nhíu mày: “Vũ trụ vạn giới?”
Tiểu Đạo khẽ cười: “Vũ trụ Ngũ Duy thật ra rất rất lớn, trong vùng vũ trụ này lại chia ra rất nhiều vũ trụ nhỏ, nói đơn giản thì là vạn giới, mà nơi này chính là nơi giao thoa vạn giới, cho nên thế lực ở nơi này rất phức tạp”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ngũ Duy Kiếp đối đầu với tất cả mọi nơi sao?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Đúng. Ngũ Duy Kiếp đến thì tất cả vũ trụ đều phải chịu tẩy rửa, ngoại trừ những linh hồn kia, về căn bản đều sẽ bị xoá sạch, đương nhiên, người của một vài thế lực mạnh kinh người, thì cũng sẽ sống sót được!”
Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo: “Tại sao ngươi lại biết được nhiều như vậy?”
Tiểu Đạo cười nói: “Vấn đề này, không thể trả lời ngươi!”
Diệp Huyên lắc đầu, nói thật, hắn thật sự rất hiếu kỳ thân phận của Tiểu Đạo.
Cô gái này, quá thần bí!
Tiểu Đạo lại nói: “Dị thú thời đại Bạch Ác lại xuất hiện ở thế gian, A La thời đại Hàn Võ lại xuất hiện ở thế gian, hiện tại, ác mà thời Cổ đại cũng đang rục rịch ngóc đầu dậy, ngoài ra, người bảo vệ cũng lại xuất hiện ở thế gian…”
Nói rồi nàng ta nhìn về hướng Hư Vô Duy Độ ngoài cửa, nhẹ giọng nói: “Nơi Hư Vô Duy Độ kia e rằng cũng sắp có động tĩnh rồi”.
Diệp Huyên hỏi: “Rốt cuộc nơi Hư Vô Duy Độ là nơi thế nào?”
Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Một đám đang ngủ yên ở đó…”
Nói đến đây, đột nhiên nàng ta lắc đầu: “Không nói đến nơi đó. Ta nói với các ngươi nhiều như vậy chính là muốn nói cho các ngươi biết, các cao thủ của rất nhiều thời đại đều đã tập trung ở thời đại này rồi. Mà tất cả…”
Nói rồi nàng ta nhìn Diệp Huyên: “Tất cả, đều sẽ xoay quanh ngươi, nói đúng hơn là xoay quanh thư phòng của ngươi!”
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bây giờ ta có thể mở thư phòng không?”
Tiểu Đạo gật đầu: “Có thể!”
Diệp Huyên đang định nói thì Tiểu Đạo lại cắt ngang: “Ngươi dám mở, thì phải chết!”
Phải chết!
Diệp Huyên nhìn Tiểu Đạo: “Tại sao?”
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Bởi vì thứ bên trong thư phòng là thứ mà bất kỳ ai trên thế giới này đều không thể từ chối được, cho dù là ta, thì cũng muốn có. Đương nhiên ta sẽ đổi cách để đoạt lấy”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bên trong rốt cuộc có gì?”
Tiểu Đạo lắc đầu: “Ngươi không biết thì vẫn tốt hơn, bây giờ, ngươi không khai quan, mọi người đều không dám động đậy, đều đang trông ngóng, nếu ngươi khai quan thì bọn họ sẽ không trông ngóng nữa”.
Diệp Huyên gật đầu: “Ta hiểu rồi”.