Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh vẫn luôn cho rằng, con đường của họ còn rất dài.







Hạnh phúc của họ vẫn còn rất dài.







Anh còn rất nhiều thời gian để đền bù cho cô, để yêu thương cô và bé con.







Nhưng mất đi chỉ là chuyện xảy ra trong chớp mắt.







"Cô ấy đâu?" Yết hầu như nghẹn lại, Lục Kiến Thành hỏi câu mà anh không dám đối mặt.



Advertisement







Lúc đầu Chu Tiễn Nam cũng không muốn để ý đến anh, càng không muốn nói cho anh biết.







Nhưng khi ánh mắt anh ấy nhìn thấy vết máu tươi trên người Lục Kiến Thành thì không khỏi mềm lòng.










Anh ấy đưa tay chỉ vào phòng: "Ở trong, tự anh vào đi!"







"Cảm ơn!"







Chua xót nói lời cảm ơn, Lục Kiến Thành kéo lấy cơ thể nặng nề của mình, lảo đảo đi vào trong.







Trong phòng có một cánh cửa, lúc này đang đóng chặt.







Lục Kiến Thành đi qua, khi anh để tay lên tay nắm cửa đã run lên không thể kiềm chế được.







Anh sợ.







Đúng vậy, anh phát hiện bản thân không dám đẩy cánh cửa kia ra.







Giờ phút này, dường như không đi vào, không thấy cảnh tàn nhẫn kia, anh còn có thể tiếp tục lừa gạt chính mình.







Lúc này giọng nói Chu Tiễn Nam vang lên sau lưng: "Chuyện nên đối mặt thì phải đối mặt."







"Anh đi hay không đi cũng không thể thay đổi gì nữa."







Lục Kiến Thành biết Chu Tiễn Nam nói đúng, dù anh không muốn đối mặt thì ván đã đóng thuyền, anh cũng không thể thay đổi sự thật.







Hít một hơi thật sâu, anh run rẩy đẩy cánh cửa kia ra.







Trong phòng tối như mực.







Hơn nữa còn vô cùng yên tĩnh, dường như một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe được.







Rèm cửa kéo chặt, kín không kẽ hở.







Anh đưa tay mở đèn lên.







Đèn vừa bật, Lục Kiến Thành lập tức nhìn thấy chiếc giường trong phòng.







Trên giường hơi nhô lên, bên trên là một tấm vải trắng.







Giây phút này anh không thể kiềm chế được, chạy đến như điên.







Sau đó ngã ngồi xuống cạnh giường.







"Khuê Khuê, thật xin lỗi, anh đến muộn."







Ngoài mấy chữ này ra, anh không biết mình nên nói được gì.







Cả người đau đớn như muốn tê liệt.







Dường như có người đang cầm búa đập thẳng vào tim anh, đau đến mức máu me đầm đìa.







Rõ ràng Khuê Khuê đang ở ngay trước mặt, anh chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào, có thể nhìn được, nhưng anh lại không có dũng khí.







Đột nhiên trong lòng xuất hiện một suy nghĩ.







Có lẽ tất cả mọi thứ đều là giả.







Khuê Khuê chưa qua đời, cũng không hề rời khỏi anh.







Đúng vậy, anh không tin, không tin Khuê Khuê tàn nhẫn bỏ rơi anh như vậy.



Cô nhất định không nỡ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK