Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên dưới, người áo đen kia khẽ nhíu mày: “Lâm Hư cung chủ là có ý gì?”

Lâm Hư lắc đầu: “Không có ý gì! Ngươi về đi!”

Người áo đen nặng nề nói: “Lâm Hư cung chủ không muốn bảo vật kia sao?”

Lâm Hư cười nói: “Đương nhiên là muốn, nhưng mà…”

Nói xong, lão phất tay: “Lui xuống đi!”

Người áo đen kia còn muốn nói thêm, Lâm Hư lại nhíu mày: “Nghe không hiểu sao?”

Người áo đen không dám nhiều lời, xoay người rời đi.

Sau khi người áo đen rời đi, một người đàn ông đi vào, người đó chính là Lâm Tòng Vân từng đến Thanh Thương giới!

Lâm Hư lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Sao những người này cứ muốn trêu vào Diệp Huyên kia vậy!”

Lâm Tòng Vân ngây người, sau đó nói: “Cung chủ, chuyện Diệp Huyên có bảo vật bị lộ rồi sao?”

Lâm Hư gật đầu: “Gần như tất cả tinh vực xung quanh đều đã biết!”

Nghe vậy, Lâm Tòng Vân lập tức sa sầm mặt: “Hắn gặp phiền phức lớn rồi!”

Lâm Hư lắc đầu cười khẽ: “Đâu chỉ lớn, là vô cùng lớn ấy chứ!”

Lâm Tòng Vân nhìn về phía Lâm Hư: “Cung chủ định thế nào?”

Lâm Hư cười nói: “Định gì nữa? Không tham gia vào là được”.

Lâm Tòng Vân im lặng.

Lâm Hư cười nói: “Cháu đang nghĩ vì sao chúng ta không ra tay giúp đỡ đúng không?”

Lâm Tòng Vân gật đầu.

Lâm Hư nhẹ giọng nói: “Lúc đầu ta cũng từng nghĩ thế, nhưng cháu có biết lần này là ai mơ ước đến bảo vật của hắn, là thế lực nào không?”

Lâm Tòng Vân trầm giọng hỏi: “Đừng nói cả bọn họ cũng tham dự vào đấy?”

Lâm Hư cười nói: “Những thế lực mạnh mà cháu biết đều đã nhúng tay vào rồi! Bây giờ chỉ còn mỗi chúng ta thôi!”

Lâm Tòng Vân cười khổ: “Cái tên này đúng là xui xẻo!”

Lâm Hư gật đầu, sau đó, lão đứng lên đi tới cửa đại điện: “Vị tiền bối kia…”

Lâm Tòng Vân đột nhiên nói: “Đại bá, ta có một suy nghĩ thế này!”

Lâm Hư đáp: “Nói đi!”

Lâm Tòng Vân nói: “Thực lực của vị tiền bối kia đã vượt khỏi sức tưởng tượng của chúng ta rồi, rất có thể là đối phương đến từ tinh vực có nền văn minh loại một, thậm chí là loại đặc biệt, người như thế, nếu nàng ta quan tâm đến Diệp Huyên thì không thể nào nhìn hắn chết được”.

Lâm Hư khẽ nhíu mày: “Ý cháu là nàng ta đang cố ý rèn luyện Diệp Huyên?”

Lâm Tòng Vân gật đầu: “Có thể là như vậy, rất có thể nàng ta đang ẩn nấp trong bóng tối, nếu chúng ta ra tay giúp đỡ Diệp Huyên kia, chắc chắn có thể để nàng ta mang ơn chúng ta, dù không mang ơn cũng có thể kết bạn”.

Mang ơn!

Kết bạn!

Lâm Hư đột nhiên siết chặt tay phải.

Cô gái váy trắng kia mạnh đến mức khó tin, nếu có thể để đối phương mang ơn Linh Hư Tinh Cung, chắc chắn là một trợ thủ lớn với Linh Hư Tinh Cung.

Đúng như Lâm Tòng Vân nói, dù không mang ơn, có thể kết bạn cũng được!

Nghĩ đến đây, Lâm Hư hơi động lòng, nhưng sau đó, lão lại cau mày: “Không được, nếu chúng ta nhúng ta thì chúng ta cũng sẽ bị cuốn vào trong đó”.

Lâm Tòng Vân cười nói: “Đại bá, chúng ta không cần giúp đỡ công khai, có thể âm thầm giúp đỡ mà, không phải sao?”

Lâm Hư im lặng.

Lâm Tòng Vân nói: “Sợ gì mà không liều một phen?”

Lâm Hư cười nói: “Vậy cháu dẫn người đi đi!”

Lâm Tòng Vân hỏi: “Dẫn theo bao nhiêu người?”

Lâm Hư nhẹ giọng nói: “Dẫn theo nhiều cũng vô dụng, quan trọng nhất là dẫn người mạnh đi!”

Lâm Tòng Vân vội nói: “Dẫn theo mười hai Thiên Cương?”

Lâm Hư gật đầu: “Dẫn bọn họ đi đi! Bọn họ chưa từng xuất hiện trong mắt người đời, dù bị phát hiện cũng không sao. Còn cháu, cháu phải thay hình đổi dạng!”

Lâm Tòng Vân gật đầu muốn rời đi, lúc này, Lâm Hư đột nhiên nói: “Bây giờ cháu có thể hối hận!”

Lâm Tòng Vân nhìn Lâm Hư, cười nói: “Ta muốn liều một phen!”

Lâm Hư nhìn chằm chằm Lâm Tòng Vân: “Cháu nên biết nếu cháu bị lộ, ta sẽ không bảo vệ cháu!”

Lâm Tòng Vân cười nói: “Ta biết, nhưng ta vẫn muốn liều một phen, vì chính mình, cũng là vì Linh Hư Tinh Cung!”

Nghe vậy, Lâm Hư thầm thấy ấm áp, nhỏ giọng nói: “Đi đi!”

Lâm Tòng Vân xoay người rời đi.

Sau khi y đi, Lâm Hư đột nhiên nói: “Hai người đi theo nó, lúc cần thiết thì ra tay giúp đỡ”.

Hai người trong bóng tối lặng lẽ rời đi.

Lâm Hư nhìn về cuối chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Tiểu tử kia cứ muốn làm khổ mình, sống sót không tốt sao?”



Dị vực.

Sau khi Vị Ương Thiên rời đi, Diệp Huyên vội vã gọi Đế Khuyển, sau đó kéo Đế Khuyển bỏ chạy!

Hắn cảm nhận được Vị Ương Thiên đã rời đi, bây giờ nếu tiếp tục ở lại thì thật sự rất ngu xuẩn!

Dù Đế Khuyển vẫn không muốn đi lắm, nhưng Diệp Huyên cũng không chiều theo nó, ép nó đi theo.

Nhưng hắn đau khổ phát hiện cánh cửa Vị Ương Thiên tạo ra cho mình khi nãy đã biến mất rồi!

Không thấy nữa!

Về kiểu gì đây?

Diệp Huyên đứng lặng người.

Lúc này, một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Huyên, người tới chính là Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên nhìn hắn: “Vẫn chưa đi?”

Diệp Huyên cười ngượng ngùng: “Đợi… Đợi về cùng muội!”

Vị Ương Thiên lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Nói hưu nói vượn!”

Dứt lời, nàng ta vung tay phải lên, không gian trước mắt lập tức nứt ra, sau đó, nàng ta dẫn Diệp Huyên đi vào trong khe nứt không gian.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK