Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Huyên cười nói: “Đúng vậy! Nhưng ta vẫn chưa đến Luân Hồi Cảnh!”



Luân Hồi Cảnh!



Nói đến đây, hắn chợt nhớ đến một chuyện, đó chính là Phần Mộ kia!




Hắn nhìn về phía A Mục, A Mục gật đầu: “Đợi lát nữa chúng ta đi tới Vu tộc, sau đó để ngươi đến Phần Mộ”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “Nếu ta tiến vào Phần Mộ, e rằng có vài người sẽ không bỏ qua!”



A Mục gật đầu: “Đúng là thế, nhưng ngươi phải đi vào, nếu không rất khó để đạt tới Luân Hồi Cảnh! Nếu ngươi có thể đạt tới Luân Hồi Cảnh, thì Ác Ma Nhạn kia sẽ không thể áp đảo được ngươi!”



Diệp Huyên nói: “Nhưng ta hơi lo lắng!”




A Mục trầm giọng nói: “Ngươi cứ yên tâm đột phá, chuyện còn lại giao cho ta!”



Diệp Liên nhìn về phía A Mục: “Cô là?”



A Mục chớp mắt: “Ta là Đại tế ti của ca ca cô, hắn là Vu thị của ta!”



Diệp Liên nhìn về phía Diệp Huyên: “Vu thị?”



Diệp Huyên cười nói: “Vị này là Đại tế ti Vu tộc, nàng tên A Mục”.



Diệp Liên gật đầu.



Lúc này, A Mục cất lời: “Thật ra Diệp Liên cô nương có thể đạt tới Chủ Tế Cảnh!”



Nghe vậy, Diệp Huyên quay đầu nhìn về phía A Mục: “Là sao?”



A Mục nhìn Diệp Liên: “Nền tảng của nàng vô cùng tốt, hoàn toàn có thể bức phá đến Chủ Tế Cảnh”.



Diệp Huyên trầm giọng nói: “A Mục, nàng chỉ mới đến Luân Hồi thôi!”



A Mục cười nói: “Chủ Tế Cảnh và Luân Hồi Cảnh không giống nhau lắm, cái Chủ Tế Cảnh không phải ngộ, mà là tài nguyên, hơn nữa về phương diện tâm đắc, Vu tộc ta có cường giả có thể dạy nàng!”



Diệp Huyên cau mày: “Có gấp gáp quá không?”



A Mục lắc đầu: “Nếu nàng tự đột phá thì chắc chắn là quá gấp, nhưng nếu có tài nguyên và cường giả của Vu tộc ta giúp đỡ thì không, vì nàng rất có thiên phú, thiên phú còn cao hơn cả ngươi, hơn nữa nền tảng của nàng cũng rất tốt!”



Nói xong, nàng ta im lặng một lát rồi tiếp tục: “Linh khí của thời đại này không thể sánh bằng linh khí của thời đại chúng ta, người tu luyện của thời đại này vất vả hơn thời đại của chúng ta rất nhiều, cũng vì thế nên nền tảng của người thời đại này tốt hơn thời đại của chúng ta rất nhiều, có thể nói thời đại này có rất nhiều hạt giống tốt, mà cái bọn họ thiếu chính là tài nguyên và cơ hội!”



Diệp Huyên nhìn Diệp Liên: “Chúng ta đi tới Vu tộc!”



Diệp Liên nhìn A Mục: “Thật sự có thể sao?”



A Mục gật đầu: “Có thể!”



Diệp Liên im lặng một lát rồi đáp: “Được!”



A Mục trầm giọng nói: “Chuyện này không thể chậm trễ được, bây giờ các ngươi đến Vu tộc với ta”.



Diệp Huyên gật đầu.



Cứ thế, A Mục dẫn hai huynh muội Diệp Huyên rời khỏi Phù Văn Tông, sau đó trở về Vu tộc.



Sau khi vào Vu tộc, A Mục đột nhiên nói: “Bảo Giang thúc đến tìm ta!”


Giang thúc nhanh chóng có mặt, A Mục nhìn Giang thúc: “Thông báo với mười hai Đại vu, cả ba mươi sáu Vu thần tướng, bảo bọn họ tập trung toàn bộ ở Vu Thành”.
Nói đến đây, nàng ta im lặng một lát rồi mới nói tiếp: “Bảo tất cả cường giả của Vu tộc tập trung ở Vu Thành”.



Giang thúc trầm giọng nói: “Nha đầu, sắp có chuyện lớn gì à?”



A Mục cười nói: “Không có gì, chỉ là hai người bạn của ta muốn đột phá, sợ có người cố ý làm loạn!”




Giang thúc nhìn huynh muội Diệp Huyên, sau đó nói: “Bọn họ à?”



A Mục gật đầu.



Giang thúc gật đầu đáp: “Ta hiểu rồi!”



Nói xong, ông xoay người rời đi.



A Mục xoay người nhìn về phía Diệp Huyên: “Đi theo ta!”




Nói xong, nàng ta dẫn huynh muội Diệp Huyên đi tới một cánh rừng trong thành, sau khi đi tới cánh rừng, nàng ta nói: “Đưa Phần Mộ ra đi!”



Diệp Huyên gật đầu, hắn vung tay phải lên, Phần Mộ xuất hiện trước mặt ba người.



A Mục nhìn Diệp Huyên: “Vào đi!”



Diệp Huyên trầm giọng nói: “A Mục, trực giác cho ta biết rất nhiều người sẽ không bỏ qua”.



A Mục cười nói: “Ta không dám đảm bảo điều gì, nhưng ta sẽ dốc hết khả năng của Vu tộc để bảo vệ ngươi!



Diệp Huyên nhìn A Mục, một lúc lâu sau đó, hắn nhìn về phía Diệp Liên, Diệp Liên cười nói: “Muội đợi huynh ra ngoài!”



Diệp Huyên gật đầu, sau đó xoay người đi vào trong Phần Mộ.



Lúc này không phải lúc để quyến luyến không rời!



Việc hắn có thể làm chính là mau vào rồi nhanh ra!



Vì hắn biết những người trong bóng tối chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để nhằm vào mình thế này!



A Mục đột nhiên nhìn về phía Diệp Liên: “Bây giờ cô cũng có thể đi đột phá, ta sẽ sắp xếp cho cô vào nhà thờ tổ của Vu tộc, để linh hồn của tiên tổ Vu tộc qua các triều đại giúp đỡ cô đạt tới Chủ Tế Cảnh!”



Diệp Liên nhìn A Mục: “Vì sao lại giúp huynh muội ta như thế?”



A Mục cười đáp: “Vì hắn là Vu thị của ta!”



Diệp Liên nhìn A Mục, không nói lời nào.



A Mục cười khẽ: “Ca ca của cô rất tin tưởng ta!”



Diệp Liên gật đầu: “Vậy ta cũng sẽ tin tưởng cô!”



Nói xong, nàng nhìn về phía Phần Mộ kia: “Ta đợi huynh ấy ra ngoài trước đã!”



A Mục gật đầu, nàng ta định cất lời thì lúc này, nàng ta đột nhiên nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn về phía sau.



Diệp Liên hỏi: “Sao thế?”



A Mục nhẹ giọng đáp: “E rằng hoạ vô đơn chí rồi!”







Trong một khu mộ ở nơi xa, một ngôi mộ đột nhiên động đậy, sau đó, một cỗ quan tài bay ra, trên quan tài có rất nhiều lá bùa màu trắng, chẳng mấy chốc, những lá bùa màu trắng kia đã biến mất, một cô gái bay ra từ bên trong quan tài…



Cũng trong lúc đó, tất cả
1646041231827.png

Phía sau bọn họ là vô số cao thủ của Thiên tộc!



Lúc này, gần như tất cả cao thủ đã tỉnh lại của Thiên tộc đều đã đến!



Cô gái trước mắt chính là Thần Sư của Thiên tộc!




Nhìn thấy Thần Sư, bốn người Hạo Thiên đều hành lễ, mấy cao thủ Thiên tộc sau lưng bọn họ thì đều quỳ xuống đất.



Thần Sư từ từ híp mắt lại, một lúc lâu sau đó, nàng ta mở mắt ra: “A Mục tỉnh lại rồi sao?”



Hạo Thiên gật đầu: “Đã tỉnh lại! Sớm hơn Thần Sư rất nhiều!”



Nghe vậy, Thần Sư híp mắt lại.



Lúc này, Ác Ma Nhạn và Thần Đế đột nhiên xuất hiện.




Thần Sư nhìn về phía hai người, Hạo Thiên vội vàng giải thích: “Hai vị này là Ác Ma Nhạn và Thần Đế của Ác Ma tộc và Thần Linh tộc, lần này bọn họ đến là muốn liên thủ với chúng ta cùng nhau chống lại Vu tộc!”



Ác Ma Nhạn cười khẽ: “Chúc mừng Thần Sư đã tỉnh lại!”



Thần Sư hỏi: “Sau khi tỉnh lại, A Mục đã làm gì rồi? Nói trọng tâm!”



Hạo Thiên trầm giọng đáp: “Nàng ta nhận một Vu thị!”



Thần Sư cau mày.



Khoảng nửa canh giờ sau, Hạo Thiên nói hết tất cả mọi chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này với Thần Sư.



Thần Sư khép hờ mắt, im lặng suy nghĩ.



Mấy người Hạo Thiên không làm phiền nàng, lặng lẽ đứng đợi ở một bên.



Một lúc lâu sau đó, Thần Sư đột nhiên nhìn về phía Ác Ma Nhạn: “Mục tiêu của các người là Diệp Huyên kia?”



Ác Ma Nhạn gật đầu: “Chúng ta có thể liên thủ!”



Hạo Thiên chợt nói: “Chúng ta vừa nhận được tin bây giờ Diệp Huyên đang đột phá, nếu chúng ta muốn ra tay thì đây chính là cơ hội của chúng ta!”



Ác Ma Nhạn cười nói: “Ác Ma tộc của ta cộng thêm Thần Linh tộc và Thiên tộc, muốn tiêu diệt Vu tộc không phải chuyện khó!”



Thần Sư nhẹ giọng nói: “Hai vị, ta vừa mới tỉnh lại, thực lực vẫn chưa khôi phục, chuyện tiêu diệt Vu tộc, Thiên tộc ta có lòng nhưng không có sức!”



Nghe vậy, Ác Ma Nhạn hơi nhíu mày, đương nhiên nàng ta biết Thần Sư là đang từ chối mình!



Ác Ma Nhạn nhìn Thần Sư: “Vì sao?”



Thần Sư cười khẽ: “Tiễn khách!”



Hạo Thiên muốn nói lại thôi.



Ác Ma Nhạn đột nhiên cười nói: “Thần Sư, ta…”



Thần Sư nhìn Hạo Thiên: “Sao, lời ta nói đã không còn hữu hiệu nữa rồi à?”



Nghe vậy, sắc mặt Hạo Thiên lập tức thay đổi, vội vàng nhìn về phía Ác Ma Nhạn và Thần Đế: “Hai vị, xin mời!”



Ác Ma Nhạn cười khẽ: “Được”.



Nói xong, nàng ta và Thần Đế xoay người rời đi.



Sau khi hai người rời đi, Hạo Thiên nhìn về phía Thần Sư: “Thần Sư…”



Thần Sư nhẹ giọng nói: “Đối thủ của chúng ta không phải là Vu tộc nữa!”


Hạo Thiên hơi khó hiểu: “Vì sao?”
Thần Sư nhìn Hạo Thiên: “Trước đây, đối thủ của chúng ta là Vu tộc, đó là vì chỉ Vu tộc có thể đem lại uy hiếp cho chúng ta, cũng chỉ có họ mới có thể làm ảnh hưởng đến lợi ích của chúng ta! Nhưng bây giờ, Ngũ Duy Kiếp giáng xuống, thứ đem lại uy hiếp lớn nhất cho chúng ta chính lại Ngũ Duy Kiếp. Lúc này, chúng ta nên nhìn xa hơn”.



Ngũ Duy Kiếp!



Hạo Thiên im lặng.




Thần Sư lại nói: “Hai người khi nãy, bọn họ muốn lấy được thư phòng của Tiên Tri, chứ không phải thật lòng muốn giúp chúng ta tiêu diệt Vu tộc, hơn nữa bọn họ cũng không có năng lực đó. Khai chiến với Vu tộc không hề có lợi với chúng ta”.



Hình Chiến Thiên: “Vì sao chúng ta không cướp thư phòng kia?”



Thần Sư nhìn Hình Chiến Thiên: “Thiên tộc của chúng ta sao phải cần một thư phòng bảo vệ chứ?”



Nghe vậy, mọi người xung quanh lập tức cảm thấy huyết dịch sôi trào!




Cổ Chiến Thiên cười ha ha: “Thần Sư nói rất đúng: “Thiên tộc ta sao phải cần một thư phòng bảo vệ!”



Thiên tộc kiêu hãnh!



Hạo Thiên hơi do dự, sau đó nói: “Nhưng Diệp Huyên kia… Hắn lấy trộm thần vật của Thiên tộc chúng ta, còn nấu cả Thiên Long nữa!”



Diệp Huyên!



Thần Sư từ từ nhắm mắt lại: “Các ngươi đừng trêu vào người này!”



Hạo Thiên trầm giọng nói: “Thần Sư, rốt cuộc người này có lai lịch gì?”



Thần Sư nhẹ giọng đáp: “Không nhìn thấu được”.



Thiên Long bát bộ chợt lên tiếng: “Thần Sư, chẳng lẽ chúng ta cứ thế bỏ qua sao? Diệp Huyên kia chẳng những tàn sát Thiên Long tộc ta, còn lấy trộm thần vật của Thiên tộc, chúng ta…”



Thần Sư nhìn về phía Thiên Long bát bộ: “Ngươi muốn Thiên Long tộc bị tiêu diệt sao?”



Sắc mặt của Thiên Long bát bộ lập tức thay đổi: “Thần Sư có ý gì?”



Thần Sư nhẹ giọng nói: “Lúc trước các ngươi từng nhằm vào hắn, cuối cùng thì sao?”



Hạo Thiên im lặng.



Hắn suýt bị cô bé kia đánh chết bằng một quyền!



Mà cô bé đó còn không phải là bản thể!



Có thể nói nếu cô bé kia là bản thể… thì thật sự không thể tưởng tượng nổi!



Ngoài cô bé kia, sau lưng Diệp Huyên còn có cô gái váy trắng.



Dù không biết cô gái váy trắng đã đi đâu, nhưng vừa nhìn đã biết người phụ nữ kia không đơn giản!



Một người ngay cả ông ta cũng không nhìn ra sâu cạn, thực lực chắc chắn ở trên ông ta!



Mà ông ta vẫn chưa biết rốt cuộc sau lưng Diệp Huyên có bao nhiêu người!



Thần Sư đột nhiên nhẹ giọng nói: “Không trêu vào được!”



Nghe vậy, sắc
1646041250297.png

Thiên Long bát bộ trầm giọng nói: “Rốt cuộc hắn là ai?”



A Bố Tạng cũng trầm giọng nói: “Thần Sư, Diệp Huyên này thật sự quá thần bí, rốt cuộc lai lịch của hắn ra sao vậy?”



Thần Sư im lặng một lát mới nói: “Hắn từng đến Bất Chu Thần Sơn, đúng không?”




Hạo Thiên gật đầu: “Phải!”



Thần Sư nhìn mọi người: “Thiên Đạo cũng phải nể mặt hắn, chúng ta có tư cách gì gây chuyện với hắn đây?”



Mọi người: “…”







Sau khi rời khỏi Hư Vô Duy Độ, sắc mặt của Ác Ma Nhạn và Thần Đế đều hơi khó coi.




Bọn họ vốn cho rằng Thiên tộc chắc chắn sẽ liên thủ với mình, dù sao Vu tộc cũng là kẻ thù không đội trời chung của Thiên tộc, mà bọn họ không ngờ Thần Sư lại từ chối bọn họ!



Ác Ma Nhạn cất lời: “Nàng ta không có lý do gì để từ chối chúng ta cả, trừ khi…”



Thần Đế nhẹ giọng đáp: “Trừ khi nàng đang sợ điều gì đó!”



Diệp Huyên!



Ác Ma Nhạn im lặng.



Lúc này bình tĩnh lại, trong lòng nàng ta có hơi hối hận!



Diệp Huyên này thật sự quá thần bí, ngay cả Thiên Đạo cũng phải nể mặt hắn!



Lúc này, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện.



Người đó chính là Thần Công!



Thần Công nhìn hai người Ác Ma Nhạn: “Ta liên thủ với các ngươi!”



Ác Ma Nhạn nhìn Thần Công: “Các hạ cùng thời đại với Thiên Đạo đúng không?”



Thần Công gật đầu: “Phải!”



Ác Ma Nhạn trầm giọng nói: “Mục đích của ông là gì?”



Thần Công lạnh nhạt đáp: “Ngươi yên tâm, ta không muốn thư phòng gì đó trên người hắn, ta chỉ cần Diệp Huyên thôi!”



Ác Ma Nhạn nhíu mày: “Chỉ cần hắn?”



Vẻ mặt Thần Công không chút cảm xúc: “Phải!”



Ác Ma Nhạn cười nói: “Lúc này Diệp Huyên kia đang đột phá, là thời cơ tốt nhất để chúng ta giết hắn, nhưng bây giờ toàn bộ Vu tộc đều đang bảo vệ hắn! Với thực lực của chúng ta hoàn toàn không giết được hắn!”



Thần Công lạnh nhạt đáp: “Không chỉ có mỗi ta!”



Ác Ma Nhạn híp mắt lại: “Còn có người khác nữa?”



Thần Công gật đầu: “Triệu tập cao thủ của Ác Ma tộc và Thần Linh tộc các ngươi đi!”



Nói xong, gã xoay người rời đi!



Thần Đế cất tiếng hỏi: “Có nên tin tưởng hắn không?”



Ác Ma Nhạn đáp: “Đến lúc đó nếu chỉ có một mình hắn, chúng ta không ra tay là được! Mọi chuyện đều tuỳ cơ ứng biến đi!”



Thần Đế gật đầu: “Được thôi!”



Hai người nhanh chóng rời đi.
Hiệu cầm đồ Thiên Đạo.



Cô gái một chân đột nhiên bay vào, Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Có chuyện gì à?”



Cô gái một chân trầm giọng nói: “Nàng đi rồi à?”




Tiểu Đạo im lặng.



Cô gái lại hỏi: “Là chuyện tốt hay chuyện xấu?”



Tiểu Đạo cười nói: “Cô cảm thấy thế nào?”




Cô gái một chân lắc đầu: “Không biết, cho nên mới hỏi cô đấy!”



Tiểu Đạo nhẹ giọng nói: “Chuyện xấu!”



Cô gái một chân thắc mắc: “Vì sao?”



Tiểu Đạo cười nói: “Vì không có nàng, phía trên sẽ không kiêng dè nơi này, đối phương chọc giận nàng, để nàng rời khỏi đây, đây là một âm mưu! Nhưng đối phương lại quên một điều!”



Cô gái một chân trầm giọng tiếp lời: “Thực lực của nàng!”



Tiểu Đạo gật đầu: “Thực lực của nàng hoàn toàn không giống những gì phía trên nghĩ, phía trên đã đánh giá thấp thực lực của nàng rồi, ép nàng lên trên chỉ đem lại một tai hoạ lớn với họ thôi!”



Cô gái một chân hỏi ngược lại: “Đó không phải là chuyện tốt sao?”



Tiểu Đạo nhìn nàng ta: “Thế ai ngăn cản Ngũ Duy Kiếp đây?”



Cô gái một chân trầm giọng nói: “Dù nàng có ở đây cũng chưa chắc sẽ ngăn cản!”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Ý nghĩa việc nàng tồn tại không phải để ngăn cản Ngũ Duy Kiếp, mà là nhân hoạ sau khi Ngũ Duy Kiếp xuất hiện, Ngũ Duy Kiếp giáng xuống sẽ làm sạch lại thế giới này, nhưng cũng sẽ không hoàn toàn huỷ diệt cả vũ trụ, mà sau Ngũ Duy Kiếp còn sẽ có nhân hoạ khủng khiếp, đây mới là điều đáng sợ nhất”.



Cô gái một chân trầm giọng nói: “Ngũ Duy Kiếp sẽ khiến rất nhiều người chết đúng không?”



Tiểu Đạo gật đầu: “Phải!”



Cô gái một chân nhìn Tiểu Đạo: “Cô biết nhiều chuyện thật, cô không có cách nào ngăn cản sao?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Chịu thôi, không một ai có thể ngăn cản được cả! Đây là tội nghiệp vạn vật vạn linh tự gây ra, những hậu quả xấu này bọn họ đều phải tự gánh chịu”.



Nói xong, nàng nhìn về phía cô gái một chân: “Đây không phải Thiên Kiếp, đây là Nhân Tâm Kiếp! Nếu muốn phá vỡ nó thì chỉ có một cách, đó là làm cho vũ trụ này trở lại như cũ! Mọi người không còn cướp bóc, không tu luyện, không phá hoại nữa, để vũ trụ có thể nghỉ ngơi lấy sức, chỉ có thể, kiếp nạn mới có thể biến mất”.



Nghe vậy, cô gái một chân híp mắt, lúc này, nàng ta đã hiểu Ngũ Duy Kiếp rồi!



Tiểu Đạo lại nói: “Nhưng muốn làm như thế khó khăn đến mấy? Tiên Tri từng muốn làm thế, nhưng y cũng phát hiện chuyện này khó như lên trời vậy! Muốn thay đổi toàn bộ vũ trụ Ngũ Duy? Đó là chuyện không thể nào! Cả cô gái váy trắng cũng không có khả năng đó! Việc nàng có thể làm chính là dùng một kiếm tiêu diệt vũ trụ này, nhưng nàng không thể thay đổi con người ở đây”.



Nói xong, nàng từ từ nhắm mắt lại: “Vạn vật vạn linh sống trong vũ trụ này, nhưng lại không quý trọng nó, mà bây giờ, vũ trụ này vì sinh tồn mà muốn huỷ diệt. Vạn vật vạn linh hoàn toàn hết cách, vì kẻ muốn huỷ diệt bọn họ chính là vũ trụ này, bọn họ muốn phản kháng ư? Phản kháng kiểu gì? Huỷ diệt đi vũ trụ mà bọn họ đang sống ư?”



Nói đến đây, nàng lại nhìn cô gái một chân: “Vạn vật vạn linh có năng lực huỷ diệt vũ trụ này, nhưng bọn họ lại không thể cứu được nó, nói cách khác là bọn họ không muốn! Cũng giống cô vậy, cô sẵn lòng bỏ đi tu vi của mình, trả hết mọi thứ lại cho vũ trụ sao?”



Cô gái một chân yên lặng.


Tiểu Đạo buông sách cổ trong tay xuống, nhẹ giọng nói: “Vũ trụ này chưa từng nợ vạn vật vạn linh cái gì cả!”



Trong hiệu cầm đồ đột nhiên trở nên yên tĩnh.



Một lúc lâu sau đó, cô gái một chân đột nhiên nói: “Nếu không thể thoát được kiếp này, vậy Tiên Tri cần gì phải làm những chuyện đó?”




Tiểu Đạo nhìn cô gái một chân: “Vì hắn đang cố gắng!”



Cô gái một chân hỏi: “Hắn muốn làm gì?”



Tiểu Đạo khẽ nói: “Hắn chưa từng nghĩ đến việc ngăn cản Ngũ Duy Kiếp… Cái hắn muốn là sống lại từ trong sự huỷ diệt…”



Nghe vậy, cô gái một chân trợn mắt, tỏ vẻ khó tin.








Vu tộc.



Lúc này, có một cô gái mặc váy trắng đi vào trong Vu Thành.



Không ai ngăn cản nàng ta cả, cứ thế, cô gái váy trắng đi tới một cánh rừng, ở nơi đó, nàng ta gặp được A Mục và Diệp Liên!



A Mục nhìn về phía cô gái váy trắng: “A Thiến, đã lâu không gặp!”



Cô gái tên là A Thiến trước mắt chính là Thần Sư của Thần tộc!



A Thiến nhìn Phần Mộ phía xa, cười nói: “Luân Hồi?”



A Mục gật đầu.



A Thiến khẽ nói: “Ngươi nhanh hơn ta một bước”.



A Mục cười nói: “Sau khi ra ngoài, ta mới phát hiện thế giới này khác với những gì chúng ta từng nghĩ”.



A Thiến nhìn xung quanh: “Đúng là khác thật!”



A Mục chớp mắt: “Tỷ nghĩ sao?”



A Thiến nhìn về phía A Mục: “Còn nghĩ sao được nữa?”



A Mục cười: “Xem ra chúng ta nghĩ giống nhau!”



A Thiến nhìn chằm chằm A Mục: “Rốt cuộc người phụ nữ kia mạnh đến mức nào?”



“Không biết!”



“Ngươi cũng không biết ư?”



A Mục gật đầu: “Không biết!”



A Thiến khẽ nói: “Vì sao thời đại này lại tồn tại người như thế!”



A Mục cười: “Nàng đã đi rồi!”



A Thiến híp mắt lại: “Đi đến Lục Duy sao?”



A Mục gật đầu: “Có lẽ là thế!”



Lục Duy!



Hai cô gái đều im lặng.


Thật ra thì bọn họ không biết gì về Lục Duy trong truyền thuyết kia cả!
Cả thời đại Thần Ma cũng không có ai có thể thăm dò được Lục Duy!



A Thiến im lặng một lúc lâu, sau đó xoay người rời đi.



A Mục đột nhiên nói: “Tỷ, ta cần tỷ giúp!”




A Thiến không quay đầu lại: “Xem tâm trạng của ta!”



Nói xong, nàng ta đã biến mất ở cuối chân trời.



A Mục cười.



Diệp Liên đột nhiên nói: “Nàng sẽ giúp chứ?”



A Mục gật đầu: “Sẽ! Đương nhiên nội tâm nàng là muốn tiêu diệt Vu tộc, nhưng nàng sẽ giúp đỡ”.




Diệp Liên thắc mắc: “Vì sao?”



A Mục nhẹ giọng nói: “Vì nàng biết chỉ khi Vu tộc liên thủ với Thiên tộc mới có thể chống lại Ngũ Duy Kiếp! Giống như năm đó vậy, nếu hai tộc chúng ta không hoàn thành thoả thuận thì không một ai dám ngủ say cả”.



Diệp Liên nói: “Vì sao bây giờ các cô không thể ngủ say nữa?”



A Mục lắc đầu: “Ngủ say một lần đã dùng hết vốn liếng của hai tộc chúng ta rồi, chúng ta không có năng lực để tất cả tộc nhân ngủ say mà không chết một lần nữa!”



Nói xong, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, khẽ nói: “Lần này, chúng ta chỉ có thể chống lại nó thôi!”







A Thiến rời khỏi Hư Vô Duy Độ, đi tới hiệu cầm đồ Thiên Đạo.



Trong hiệu cầm đồ, Tiểu Đạo ngẩng đầu nhìn A Thiến, cười nói: “Thần Sư Thần tộc!”



A Thiến khẽ đáp: “Chào Tiểu Đạo cô nương!”



Tiểu Đạo hỏi: “Có chuyện gì sao?”



A Thiến gật đầu: “Có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo!”



Tiểu Đạo gật đầu: “Cô nói đi!”



A Thiến nhìn Tiểu Đạo: “Tiểu Đạo cô nương đến từ Lục Duy à?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Vấn đề này ta từ chối trả lời!”



A Thiến im lặng một lát rồi lại hỏi: “Tiểu Đạo cô nương, Tiên Tri cũng đến từ Lục Duy đúng không?”



Tiểu Đạo im lặng.



A Thiến nhìn Tiểu Đạo: “Không thể nói sao?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Thân phận của hắn rất đặc biệt, ta cũng không biết nên nói với cô thế nào! Ta cũng khuyên cô đừng quan tâm đến thân phận của hắn, cô không thể chạm đến được đâu”.



A Thiến đột nhiên hỏi: “Diệp Huyên thì sao?”



Tiểu Đạo im lặng một lát rồi nhẹ giọng đáp: “Cô đã chọn không đối đầu với hắn, đúng không?”



A Thiến cười đáp: “Vẫn chưa chắc lắm! Vì theo ta biết, bây giờ hắn có rất nhiều kẻ thù! Mà hình như chỗ dựa lớn nhất của hắn đã rời khỏi giới này rồi!”



Tiểu Đạo nhìn A Thiến: “Cô sẽ không đối địch với hắn! Sở dĩ cô nói thế là muốn ta tiết lộ nhiều tin tức liên quan đến hắn hơn!”



A Thiến cười khẽ: “Thật ngại quá”.
Tiểu Đạo lạnh nhạt nói: “Người đời đều biết cô gái váy trắng đã đi, nhưng các cô cho rằng sau lưng hắn chỉ có một cô gái váy trắng thôi sao?”



Nghe vậy, A Thiến híp mắt lại: “Còn có ai nữa?”



Tiểu Đạo nhìn A Thiện: “Tên con ông cháu cha này, ta không muốn nói nhiều chuyện liên quan đến hắn! Nói tới lại thấy phiền!”




A Thiến: “…”



Tiểu Đạo đột nhiên đứng dậy: “Ta cho cô biết, thật ra thư phòng kia rất hữu dụng!”



A Thiến nhìn Tiểu Đạo: “Hữu dụng đến mức nào?”



Tiểu Đạo cười nói: “Thật sự có thể bảo vệ Thiên tộc của cô thoát được Ngũ Duy Kiếp!”




A Thiến cười hỏi: “Cô nương hy vọng ta đối đầu với hắn sao?”



Tiểu Đạo lắc đầu: “Ta muốn cảnh cáo thôi, ai cướp đi thư phòng, người đó sẽ phải chết!”



Nói xong, nàng nhìn chằm chằm A Thiến: “Ngoài tên con ông cháu cha này, không ai có thể giữ thư phòng kia được cả!”



A Thiến híp mắt lại: “Thư phòng đến từ Lục Duy sao!”



Tiểu Đạo bật cười: “Cô đoán đúng được một chút rồi đấy”.



Nói xong, nàng đứng dậy rời đi.



A Thiến đứng im lặng trong hiệu cầm đồ rất lâu.







Hư Vô Duy Độ.



Sau khi đi vào trong Phần Mộ, Diệp Huyên lập tức cảm nhật được một hơi thở chết chóc.



Chết chóc?



Luân hồi?



Lúc này, Diệp Huyên chợt thấy mình hiểu được một chút rồi.



Sau đó, Diệp Huyên nằm xuống trong Phần Mộ.



Luân hồi như thế nào?



Diệp Huyên nằm im trong Phần Mộ, bắt đầu lĩnh ngộ.



Bên ngoài Phần Mộ, Diệp Liên đang ngồi im, cứ nhìn Phần Mộ như thế.



A Mục đi tới bên cạnh Diệp Liên, cười nói: “Không sao đâu, không cần quá lo lắng!”



Diệp Liên nhìn về phía A Mục: “Cảm ơn cô đã giúp ca ca của ta!”



A Mục lắc
1646041289492.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK