Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

người được gọi là đặc sản Ninh Châu đang nằm đầy trên nền phòng khách làm Tần Vạn Hào càng cảm thấy áp lực.



"Ông không gọi chứ gì, ông không gọi thì giờ tôi sẽ điện cho bố tôi ngay, để ông ấy phái cao thủ từ Trường An đến đây".



Nhìn Lý Thiên Kiêu đang hét ầm ĩ.



Tần Vạn Hào thấp giọng nói: "Chúng ta vừa mới lấy được Hắc Mộc Lệnh, nếu giờ mà bà gọi về nhà ngoại để cầu cứu".



"Bà thấy người ngoài sẽ nhìn chúng ta thế nào?"



Nghe Tần Vạn Hào nói thế, Lý Thiên Kiêu mới bình tĩnh lại.



Bà ta không ngốc, chỉ là đám người Lý Phong vừa nãy quá kiêu ngạo rồi.



Lý Thiên Kiêu từ nhỏ đến lớn chưa từng phải chịu thiệt như vậy, trong phút chốc bà ta không khống chế được cảm xúc của mình, lửa giận phun trào.



Sau khi Lý Thiên Kiêu bình tĩnh lại, bà ta nhìn chằm chằm Tần Vạn Hào.



"Vậy giờ ông tính sao?"






"Chuyện hôm nay không thể để người ngoài biết".



"Cho dù chúng ta muốn đối phó với hắn thì cũng phải biết thân thế của hắn trước đã".



"Giờ tôi sẽ lập tức cho người đi điều tra thân thế thật sự của hắn, ngoài ra người này không thể là người ở đây, tốt nhất là để người nơi khác làm".



"Người nơi khác á?"



Lý Thiên Kiêu sửng sốt.



Sau đó lập tức hỏi: "Có phải ông chọn được người rồi không?"



Tần Vạn Hào cười nói: "Tối qua tôi nhận được một cuộc điện thoại, có một nhóm lính đánh thuê quốc tế đến đây".



"Đám người nước ngoài này giết người không chớp mắt, chỉ cần cho tiền thì chuyện gì bọn chúng cũng dám làm".



"Bọn chúng làm việc không sợ gì, mà chỉ cần xong việc sẽ tự rời đi".



"Sẽ không để lại bất kì dấu vết nào, chúng ta cũng không cần phải giải quyết hậu quả".



Lý Thiên Kiêu vội nói: "Thế ông còn chần chừ gì nữa? Mau gọi điện đi".



"Tôi nóng lòng lắm rồi".



"Tôi nhất định phải tận mắt trông thấy đám vừa nãy chết trước mặt mình thì trong lòng tôi mới dễ chịu".



Một tiếng sau.



Có hai chiếc xe Jeep dừng ở bãi đỗ xe trong biệt thự nhà họ Tần.



Có mấy người đàn ông từ trên xe bước xuống.



Màu da của những người này khác nhau, đến từ các quốc gia và chủng tộc khác nhau.



Nhưng trên người bọn chúng lại có một điểm chung giống nhau, đó là sự hung ác.



Mặt mày bọn chúng dữ tợn.



Trên mặt còn có vết sẹo dài, nhìn là biết không dễ chơi rồi.



Lúc này Tần Vạn Hào và Lý Thiên Kiêu đang đứng trên ban công.



Tần Vạn Hào chỉ tay vào gã tóc vàng dẫn đầu ở xa nói.



"Tên thủ lĩnh là Mallory, trước đây gã là thành viên lực lượng SEAL của hải quân Mễ".



"Lúc Mallory ở hải quân Mễ đã đạt được rất nhiều huy hiệu".



"Còn từng được tổng thống Mễ khen ngợi".



"Nghe nói gã có năng lực đặc biệt, một mình gã có thể tay không vật nhau với gấu, thậm chí có thể lặn dưới nước hơn mười phút".



Tần Vạn Hào hiểu rõ Mallory như lòng bàn tay, có thể nói rõ quá khứ của gã.



"Sau này gã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng nên đã bị đuổi khỏi hải quân Mễ".



"Sau khi rời khỏi SEAL, gã liền gia nhập đám lính đánh thuê, lang thang khắp thế giới, vì tiền mà chuyện gì cũng dám làm".



Lý Thiên Kiêu hỏi: "Giờ bọn bọ đến nước ta làm gì?"



Tần Vạn Hào cười nói: "Bà còn nhớ ông chủ Hoàng mà lúc trước tôi nhắc đến không?"



Lý Thiên Kiêu nghĩ lại, sau đó hai mắt trợn to.



"Ông nói ông chủ Hoàng buôn bán đồ cổ đó hả?"



"Ừ, là ông ta".



"Ông ta chẳng phải người tầm thường đâu. Dù không phải người của thế gia nhưng ông ta gần như quen biết hết các trưởng tộc ở thủ đô và vùng lân cận đấy".



"Ông ta làm ăn với bọn họ và cả cái tên cáo già Lý Tấn nữa".



"Gì cơ, ông ta còn làm ăn với Lý Tấn á? Bọn họ làm v

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK