Ngôn Tiểu Tiểu lấy ra hai tấm bùa trong suốt đưa cho Mục Tiểu Đao.
Mục Tiểu Đao nhìn Ngôn Tiểu Tiểu: Cô không phải ta muốn lấy để làm gì sao?”
Advertisement
Ngôn Tiểu Tiểu đáp: “Mật báo cho Diệp Huyên!”
Dứt lời, nàng ta liền ôm quyển sách dày cộp của mình đi về phía xa.
Mục Tiểu Đao vẫn đứng nguyên tại chỗ, trên mặt đầy vẻ ngạc nhiên.
Ngôn Tiểu Tiểu bỗng dưng dừng bước, lại nói: “Thị phi thiện ác không phải bàn luận dựa vào thể chất. Mục cô nương, chân tướng thường mang theo ý nghĩa tử vong. Trân trọng!”
Dứt lời, nàng ta sải bước, mất hút ở phía xa.
Mục Tiểu Đao nhìn bùa truyền âm, một lát sau, ả ta liền bóp nát nó, sau đó khẽ nói: “Tiện nhân… gọi đại xa hoặc cha ngươi tới đi! Bằng không ngươi sẽ chết!”
Giọng nói được truyền đi theo tấm bùa truyền âm kia.
…
Ma vực.
Diệp Huyên lại một lần nữa bị đánh bay, lần này khoảng cách đã lên tới gần nghìn trượng.
Ở nơi xa, người đàn ông áo xanh cười nói: “Tiếp tục!”
Diệp Huyên bò dậy, hắn nhìn thoáng qua người đàn ông áo xanh, lau máu trên khóe miệng mình: “Cha à, có thể nhường con chút được không?”
Nghe vậy, người đàn ông áo xanh liền sửng sốt, sau đó y cười phá lên: “Được chứ! Hoàn toàn được! Nào, để phụ thân dẫn con đi tạo nét chút nha!”
Dứt lời, y đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Huyên, sau đó mang theo hắn cùng biến mất.
Diệp Huyên: “…”
…
Chân trời, người đàn ông áo xanh mang theo Diệp Huyên ngự kiếm mà đi.
Trên mặt người đàn ông áo xanh tràn đầy tươi cười, có thể nhìn ra được, y rất vui vẻ.
Thật ra, trong lòng y vẫn luôn có áy náy đối với Diệp Huyên, bởi vì từ nhỏ đến lớn, y đều không ở bên cạnh Diệp Huyên.
Nhưng mà, y không còn lựa chọn nào khác.
Nếu như Diệp Huyên cứ đi theo y, mặc dù không có vấn đề về an toàn, nhưng sẽ trở nên vô dụng!
An nhàn sẽ hủy hoại một con người!
Diệp Huyên của bây giờ, mặc dù thực lực không phải vô cùng mạnh, nhưng tính cách thì rất tốt, có tâm huyết, có máu liều!