Tiếng gầm vừa dứt, chân trời đã bị một tia kiếm quang chém vỡ. Khi nó tan đi, một thanh niên đã xuất hiện trước Diệp Liên.
Chính là Diệp Huyên.
Gương mặt hắn tràn đầy dữ tợn, khí tức hung tàn quanh quẩn bên người.
Cô gái váy đỏ nhìn hắn một hồi, lắc đầu cười: “Hy sinh vô ích, ngu xuẩn”.
Diệp Huyên không để ý đến ả, chỉ quay lại nhìn Diệp Liên đang bị cầm tù trong những tia sáng trắng. Nàng hỏi: “Tại sao?"
Diệp Huyên chỉ siết lấy Thiên Tru trong tay, không đáp lại.
Diệp Liên lắc đầu: “Đi đi, ngày sau thay ta báo thù là được”.
Nhưng Diệp Huyên lại nhăn nhở: “Ta không quan tâm đến sau này, ta chỉ quan tâm bây giờ thôi”.
"Ngươi sẽ chết”.
Diệp Huyên cười: “Ta sợ chết, nhưng vì muội, ta không còn sợ nữa”.
Dứt lời, hắn vung kiếm bổ xuống.
Uỳnh!
Kiếm quang nện vào chùm sáng trắng trước khi vỡ vụn, Diệp Huyên cũng bị sức mạnh khổng lồ ấy đẩy đi trăm trượng.
Cô gái áo đỏ bật cười: “Ngu dốt! Ngươi có biết trận pháp này...”
Diệp Huyên lại xông tới. Ả thấy thế thì không ra tay ngăn cản, một nụ cười khinh miệt leo lên khóe môi.
Lại một đường kiếm nữa bổ vào chùm sáng, lần này là Nhất Kiếm Vô Lượng.
Ầm!
Kiếm quang lại vỡ, Diệp Huyên lại bay ra.
Hắn dừng lại, lau vết máu bên khóe miệng đi, đang muốn ra tay thì Diệp Liên lắc đầu lên tiếng: “Đủ rồi”.
Diệp Huyên vẫn không màng tất cả mà tiến tới.
Ầm!
Kiếm quang lại vỡ. Lần này, Diệp Huyên bị đẩy văng đến nghìn trượng, cả cánh tay phải cũng nứt nẻ.
Hắn lau vết máu bên khóe miệng đi, đang muốn ra tay thì Diệp Liên lớn tiếng hô lên: “Đủ rồi!"
Hắn quay lại, thấy nàng đang nhìn chằm chằm vào mình: “Thật sự đủ rồi”.
Sự sống của nàng đang bị đại trận kia tham lam hấp thụ.
"AAA!!"
Diệp Huyên ngửa đầu rống giận, một lần nữa cầm kiếm vọt tới.
Tử Vong đại đế đang muốn ra tay thì bị cô gái váy đỏ cản lại.
Thấy ông ta nhìn sang, ả cười: “Ông không thấy thế này thú vị lắm sao?"
Tử Vong đại đế nhìn Diệp Huyên, không chút ngạc nhiên thấy hắn lại thất bại, không chỉ bị đánh bay mà còn bị trận pháp phản lại.