Mà lúc này, A Tu đột nhiên lùi nhanh, trong lúc lui lại, kiếm mang quanh người hắn ta lại biến mất từng chút một.
Thấy vậy, sắc mặt Diệp Huyên u ám, lúc này, giọng nói của Diệp Thần lại vang lên trong đầu hắn: “Đã khống chế duy độ, hắn… A?”
Advertisement
Lúc này A Tu trên bầu trời đột nhiên mở lòng bàn tay, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn ta, sau đó, hắn ta chém mạnh về phía trước!
Vù!
Nơi kiếm rơi xuống, cả bầu trời lập tức tối đen như mực giống như trời sập.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh trời vang vọng khắp nơi, lúc này, một người phụ nữ xuất hiện trong sân, chính là Diệp Lăng Thiên kia!
Diệp Lăng Thiên nhìn A Tu phía xa, vẻ mặt bình tĩnh: “Tìm sơ hở giỏi lắm!”
A Tu nâng kiếm, hắn ta nhìn Diệp Lăng thiên: “Đến đi!”
Vừa nói xong, hắn ta đột nhiên biến mất.
Vù!
Một luồng kiếm quang xé rách lao đến trong sân!
Ở phía xa, Diệp Lăng Thiên khẽ nhếch môi khinh thường, bà ta nhích ra một bước, sau đó tay vươn ra trước khẽ nắm.
Đùng!
Vừa nắm lấy lập tắc đã giữ được mũi kiếm của A Tu.
Ầm ầm!
Không gian vật chất tối cả bầu trời lập tức sôi sục, sau đó bị phá hủy từng chút một!
Chỉ có Diệp Lăng Thiên và A Tu là không có chuyện gì!
Diệp Lăng Thiên nhìn A Tu, nhếch miệng cười lạnh: “Đúng là không tệ, nhưng, ngươi vẫn còn kém một chút!”
Vừa dứt lời, tay phải bà ta xoay mạnh.
Bùm!
Thoáng chốc, cả người A Tu lập tức bị đánh bay cả nghìn trượng.
Sau khi dừng lại, A Tu cầm kiếm đứng vững, quanh người hắn ta có vô số kiếm quang đan xen.