Mục lục
Đệ Nhất Kiếm Thần - Diệp Huyên
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

n nhảy tưng tưng, hỏi Lý Phong: “Anh rể, bàn tay vừa nãy của anh em chưa từng nhìn thấy”.



“Đây là tuyệt chiêu gì thế, có thể dạy em được không?”



“Thằng cha này da dày phết, vừa rồi em dùng dùi cui điện mà không thể khiến hắn ngất hẳn”.



“Nhưng khi ở trong tay anh, trong nháy mắt, hắn đã bị khuất phục rồi”.



Lý Phong cười: “Hai chiêu vừa rồi đều là kỹ năng rất thông thường”.



“Em chỉ cần mua vài cuốn sách ở quầy hàng bên đường là có thể thực hành được rồi”.



“Chiêu anh sử dụng để hút hắn ta từ dưới đất lên được gọi là ‘Tiểu Cầm Nã Thủ’, còn chiêu anh sử sụng để khiến hắn ta sùi bọt mép có tên là ‘Bôn Lôi Chưởng’.



“Hả?”



Không chỉ riêng Hứa Hạo Nhiên ngạc nhiên thốt lên, đến bản thân Tần Trọng cũng há hốc miệng kinh ngạc.



Tiểu Cầm Nã Thủ và Bôn Lôi Chưởng thật sự đúng là có thể mua được ở các hiệu sách nhỏ bên đường!



Nhưng chưa từng có ai có thể luyện hai chiêu này đến cực điểm!



Bởi vì điều đó là không thể!



Nó chỉ tồn tại trên trang sách mà thôi!






Lý Phong nhìn Tần Trọng trong tay, cười: “Có phải cảm thấy rất khó tin đúng không?”



“Bởi vì trên thế giới này, còn có rất nhiều điều mà mấy người không biết”.



Hứa Hạo Nhiên cười hi hi nói: “Anh rể, vậy thì anh kể cho em nghe đi, dù sao bây giờ em cũng đang rất rảnh rỗi”.



Hứa Mộc Tình đã thu lại hình ảnh người phụ nữ tóc dài không có chân thông qua điều khiển từ xa.



Mặc dù thứ này là do cô tạo ra, nhưng bản thân cô cũng không dám đến gần.



Bởi vì nó thật sự rất đáng sợ!



Hứa Mộc Tình đứng bên cạnh Lý Phong, tò mò chớp chớp đôi mắt, nhìn Lý Phong.



Lý Phong bình thản nói một câu.



“Chuyện này không thể nói rõ ràng trong một hai câu được”.



“Trên thế giới này có rất nhiều chuyện mà mọi người không thể nhìn thấy được, cũng không thể đoán được”.



“Chỉ khi thực sự đạt đến trình độ rất cao, mới có thể nhìn rõ diện mạo ban đầu của thế giới này”.



Trong lúc nói chuyện, Lý Phong đã ném Tần Trọng xuống đất.



Tần Trọng lăn trên mặt đất một vòng.



Toàn thân hắn ta tê liệt, bây giờ chỉ có thể dùng ánh mắt căm phẫn để nói với Lý Phong rằng hắn ta tuyệt đối sẽ không nhượng bộ, dù cho có chết, cũng không cầu xin tha mạng!



Lý Phong nhìn Tần Trọng, nói: “Có muốn cởi bỏ xiềng xích trên cổ không?”



Tần Trọng cười lạnh: “Mày chẳng biết cái mẹ gì mà còn ở đây giả vờ làm người tốt!"



Tần Trọng vừa nói xong câu này, Lý Phong như làm ảo thuật, kẹp chặt một viên thuốc màu xanh lá cây giữa hai ngón tay.



Tần Trọng vừa nhìn thấy viên thuốc này không khỏi há hốc mồm miệng.



Tay của Lý Phong thật sự quá nhanh!



Lấy mất những thứ trong túi của hắn mà không phát ra một tiếng động nào.



“Thứ này có một cái tên rất hay, tên là ‘Ngũ Đoạn Ti Liên’.



Tần Trọng nghe thấy Lý Phong nói như vậy, không khỏi ngạc nhiên mở miệng hỏi: “Sao mày biết?”



Chương 642: Giải độc



"Cái loại thủ đoạn cấp thấp như dùng thuốc để khống chế người khác cũng chỉ có mấy tên hạ đẳng mới làm thôi".



Hứa Hạo Nhiên cầm lấy viên thuốc trong tay Lý Phong.



Cậu ta cẩn thận nhìn kĩ sau đó nói với Lý Phong: "Anh rể à, cách này có vẻ tiên tiến phết nhỉ?"



"Giống như Thiên Sơn Đồng Mỗ - nhân vật trong 'Thiên Long Bát Bộ' ý, cũng dùng sinh tử phù để khống chế người khác".



"Sinh tử phù mà Thiên Sơn Đồng Mỗ khống chế người khác như trong tiểu thuyết là dùng phương pháp rất cao cấp để luyện thành, chỉ bà ấy mới giải được".



"Nhưng cái thứ thuốc này, chỉ cần châm cứu và uống Hoàng Liên liên tục bảy ngày, mỗi ngày hai chén thuốc là giải được rồi".



"Không thể nào!"



"Không thể có chuyện này".



Tần Trọng trợn trừng hai mắt.



Có chết hắn cũng không tin loại độc đã giày vò mình hơn hai mươi năm lại có thể giải một cách dễ dàng như vậy.



"Mấy cái tôi nói vẫn rườm rà chán đấy".



"Giờ tôi có một cách rất đơn giản, có thể nhanh chóng giải độc cho cậu".



"Cậu có muốn thử không?"



Tần Trọng gắng gượng đứng dậy.



Hắn giơ tay lau bọt mép bên khóe miệng.



Nhìn chằm chằm Lý Phong: "Nếu anh có thể giải độc cho tôi, từ nay về sau tôi và các anh em của mình tình nguyện là chó cho anh sai bảo".



Lý Phong cười không nói, anh bỗng nhiên bước lên trước.



Trong nháy mắt, người đã vụt đến trước mặt Tần Trọng.



Ngay khi Tần Trọng còn chưa kịp hoàn hồn, anh đã nắm chặt tay, đấm mạnh vào bụng hắn.



Cơ thể Tần Trọng đột nhiên cong lên như con tôm bị luộc chín.



Hai tay hắn ôm chặt lấy bụng mình.



Miệng há to, chuẩn bị nôn.



Tay Lý Phong lại vỗ nhẹ lên lưng hắn mấy cái.



Tần Trọng bỗng như người uống say, toàn thân run lên,

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK