Vì hắn thật sự không ngờ cô bé trước mắt này lại biết trong cơ thể hắn có tháp!
Cho tới nay, trong số các cao thủ hắn đã gặp ở Thanh Thương giới, ngay cả người đàn ông trung niên dưới đáy vực sâu nơi hắn lấy được đạo tắc Không Gian, đối phương cũng không phát hiện trong cơ thể hắn có tháp!
Làm thế nào mà cô bé này lại có thể phát hiện?
Diệp Huyên ngồi xổm xuống, hắn nắm lấy tay cô bé, nghiêm mặt hỏi: “Sao muội lại phát hiện ra trong cơ thể ca ca có tháp kia?”
Vị Ương Thiên nhẹ giọng đáp: “Nhìn thấy!”
Nhìn thấy!
Diệp Huyên cười gượng: “Muội nhìn thấy bằng cách nào?”
Vị Ương Thiên trả lời: “Chỉ là nhìn thấy thôi ạ!”
Diệp Huyên cười hỏi: “Vậy muội còn nhìn thấy gì không?”
Vị Ương Thiên nhìn Diệp Huyên, cô bé hơi do dự.
Diệp Huyên bảo: “Không sao, muội cứ nói đi”.
Vị Ương Thiên liếc mắt nhìn bụng Diệp Huyên: “Trong tháp có kẻ nguy hiểm”.
Diệp Huyên hỏi: “Muội có thể nhìn thấy người trong tháp?”
Vị Ương Thiên gật đầu.
Diệp Huyên yên lặng.
Vấn đề này khá phức tạp.
Vốn dĩ hắn tưởng rằng cô bé này là một tiểu nha đầu bình thường, bây giờ xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy!
Cô bé hoàn toàn không phải một nha đầu bình thường!
Lúc này, Vị Ương Thiên chợt hỏi: “Ca ca, ta, ta nói sai rồi sao?”
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Không nói sai”.
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của Vị Ương Thiên: “Sau này muội định làm gì?”
Vị Ương Thiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Huyên, trong mắt tràn đầy kiên định: “Tu luyện!”
Tu luyện!
Diệp Huyên cười hỏi: “Tại sao lại tu luyện?”
Vị Ương Thiên siết chặt hai tay, đôi mắt bất chợt đỏ hoe.
Diệp Huyên nhẹ giọng nói: “Đừng khóc, nếu muội muốn tu luyện thì ca ca sẽ giúp muội, có điều muội phải hứa với ta, sau này dù có mạnh đến đâu, muội cũng không được làm bậy, hiểu không?”
Trực giác mách bảo sau này tiểu nha đầu trước mặt hắn có lẽ sẽ có thành tựu không thấp. Nếu loại người này từ nhỏ đã mất hi vọng vào thế giới, tạo thành tính cách cực đoan, nếu sau này cô bé có thực lực mạnh mẽ, có lẽ điều đó sẽ là một tai hoạ đối với thế giới này!
Vị Ương Thiên nắm chặt tay Diệp Huyên: “Ta, ta sẽ không làm tổn thương ca ca”.
Diệp Huyên cười bảo: “Ừm, đi theo ca ca tìm một nơi nghỉ ngơi trước nhé!”
Nói xong, hắn kéo Vị Ương Thiên rời đi.
Sau nửa canh giờ, Diệp Huyên tìm thấy một ngôi nhà trên cây không người ở. Trong nhà cây, hắn nấu vài món ăn, sau khi Vị Ương Thiên nhìn thấy những món ăn này, cô bé lập tức chảy nước bọt, cứ vậy trơ mắt nhìn.
Diệp Huyên bảo: “Mau ăn đi!”
Nghe vậy, Vị Ương Thiên lập tức bắt đầu càn quét.
Nhìn Vị Ương Thiên ăn một cách điên cuồng, Diệp Huyên bỗng cảm thấy hơi đau lòng, vì tiểu nha đầu này chắc chắn đã phải chịu đựng rất nhiều khổ sở.
Cũng giống như muội muội Diệp Liên của hắn!
Trước đây khi hắn chưa lớn, hai huynh muội đã từng bữa no bữa đói, hoặc có khi cả ngày không được ăn gì!
Nhiều khi thế giới này muốn tàn khốc bao nhiêu thì có tàn khốc bấy nhiêu!
Và nếu một người không nỗ lực phấn đấu, thế giới này sẽ luôn tàn khốc với ngươi!
Lúc này Vị Ương Thiên như nghĩ tới gì đó, cô bé đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Diệp Huyên: “Huynh, huynh không ăn sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Ăn chứ, chúng ta cùng nhau ăn!”
Nói xong, hắn cũng bắt đầu động đũa.
Thấy vậy, trên mặt Vị Ương Thiên lập tức xuất hiện một nụ cười.
Cứ như thế, hai người nhanh chóng ăn sạch hết đồ ăn trên bàn.
Sau khi dọn xong, Diệp Huyên lấy ra quyển trục mà gia gia của Vị Ương Thiên đưa cho hắn. Hắn mở quyển trục ra, trên quyển trục có một số kí hiệu kì quái.
Nhìn không hiểu!
Diệp Huyên nghĩ ngợi, sau đó bấm đốt ngón tay, một giọt máu rơi vào quyển trục, nhưng nó không có động tĩnh gì cả!
“Đây là thứ gì?”
Diệp Huyên cau mày, không phải chỉ là một miếng da rách bình thường thôi sao?
Nhưng lúc này, Vị Ương Thiên bỗng lên tiếng: “Ca ca, đây là bản đồ!”
Bản đồ!
Diệp Huyên nhìn sang Vị Ương Thiên: “Sao muội biết là bản đồ?”
Vị Ương Thiên chỉ vào quyển trục: “Ta có thể đọc hiểu”.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Vậy tại sao lúc trước muội không nói với gia gia và tổ tiên của muội?”
Vị Ương Thiên lắc đầu: “Gia gia và những người đó quá yếu! Nếu nói cho họ biết có thể sẽ hại chết họ! Còn ca ca thì khác, ca ca rất mạnh!”
Nghe vậy, Diệp Huyên cảm thấy có chút xúc động, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Vị Ương Thiên: “Tiểu nha đầu thông minh!”
Trước đó ở trong nhà cây, hắn có thể cảm nhận được hơi thở của ông lão kia, thật ra ông ta cũng không yếu, ông ta là một Ngự Pháp Cảnh, tiếc là đã đến cuối đời. Như Vị Ương Thiên đã nói, nếu cô bé nói cho ông lão biết chân tướng, rất có khả năng sẽ hại ông lão.
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó hỏi: “Muội biết cách đi không?”
Vị Ương Thiên gật đầu: “Có thể đi theo con đường này, ca ca muốn đi ạ?”
Diệp Huyên cười đáp: “Có nguy hiểm không?”
Vị Ương Thiên lắc đầu: “Ca ca rất mạnh, có lẽ không có nguy hiểm đâu!”
Diệp Huyên cười nói: “Vậy thì đi!”
Dứt lời, hắn kéo Vị Ương Thiên rời khỏi nhà cây.
Không lâu sau đó, hai người đi vào một dãy núi mênh mông.
Trên đường đi, Vị Ương Thiên nắm chặt tay Diệp Huyên, thỉnh thoảng cô bé sẽ nhìn Diệp Huyên, nhưng khi Diệp Huyên nhìn sang, cô bé sẽ vội vàng dời mắt.
Diệp Huyên lắc đầu cười: “Tại sao muội cứ nhìn lén ta thế?”
Vị Ương Thiên trả lời: “Ca ca là người tốt!”
Diệp Huyên nói: “Nhiều khi rất khó phân biệt người tốt với kẻ xấu! Chẳng hạn như ca ca là người tốt đối với muội, nhưng đối với người khác, ca ca rất có thể là một kẻ xấu, một kẻ cực kỳ xấu xa!”
Vị Ương Thiên nhìn Diệp Huyên, sau đó hơi cúi đầu: “Dù sao ca ca cũng là người tốt!”
Diệp Huyên mỉm cười xoa đầu Vị Ương Thiên, không nói thêm gì nữa.
Thật ra đối với Diệp Huyên, nhiều khi hắn thật sự rất đồng cảm với những người thuộc tầng lớp thấp nhất, vì hắn cũng là người bò lên từ tầng chót. Hắn có thể hiểu, nhiều lúc một người không có thực lực phải sống một cách miễn cưỡng cỡ nào!
Thậm chí là tuyệt vọng!
Do đó khi nhìn thấy Vị Ương Thiên, hắn đã chọn giúp đỡ gần như không chút nghĩ ngợi, mà sự giúp đỡ này không có tính chất mục đích nào cả.
Nhưng Diệp Huyên không biết, sở dĩ Vị Ương Thiên tin tưởng hắn như thế là vì cô bé nhìn thấu được điều này!
Sau khoảng một canh giờ, Diệp Huyên và Vị Ương Thiên đi vào một thung lũng. Thung lũng rất rộng, núi hai bên cao vút tận mây. Sau khi vào thung lũng, cảm giác nhỏ bé tự nhiên nảy sinh.
Lúc này, Vị Ương Thiên dừng lại, cô bé mở quyển trục ra nhìn hồi lâu, sau đó lại nhìn xung quanh, cuối cùng cô bé nhìn về phía vách núi bên phải.
“Ở đâu?”, Diệp Huyên hỏi.
Vị Ương Thiên chỉ vào vách núi ở phía xa, nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện dưới vách núi đó có một cái khe nhỏ, nó như khe núi tự nhiên, thoạt nhìn không có gì đặc biệt.
Diệp Huyên giữ chặt Vị Ương Thiên rồi ngự kiếm bay lên. Vị Ương Thiên vội vàng ôm lấy Diệp Huyên, vùi đầu sát vào ngực hắn, cô bé có chút sợ hãi.
Diệp Huyên rất nhanh đã đến trong khe núi, trước mặt hắn không xa có một cánh cửa bằng đá.
Diệp Huyên kéo Vị Ương Thiên bước tới, tay hắn chỉ một phát, một tia kiếm quang bắn ra.
Vèo!
Cánh cửa đá lập tức nứt ra, bên trong có một hố trời!
Đúng thật là một tấm bản đồ!
Diệp Huyên kéo Vị Ương Thiên đi vào trong cửa đá. Hai người men theo bậc thang đá đi thẳng xuống, chẳng mấy chốc đã tới trước một hồ nước, chính giữa hồ nước có một chiếc quan tài đang lơ lửng.
Diệp Huyên liếc nhìn xung quanh, xung quanh lặng ngắt như tờ, không một tiếng động!
Cuối cùng Diệp Huyên nhìn chiếc quan tài phía trên hồ nước ở phía xa. Hắn đang định đi qua thì Vị Ương Thiên đột nhiên kéo hắn lại, cô bé lắc đầu, chỉ xuống dưới hồ nước: “Có thứ gì đó!”
Có thứ gì đó!
Diệp Huyên thi triển thần thức, nhưng khi thần thức của hắn tiến vào trong hồ nước, nó lại lập tức biến mất không còn tung tích!
Thấy vậy, vẻ mặt Diệp Huyên trở nên có chút nặng nề.
Không đơn giản!
Sau một lúc do dự, Diệp Huyên đột nhiên nói: “Muội đợi ở đây nhé! Có sợ không?”
Vị Ương Thiên vội vàng gật đầu, nhưng sau đó cô bé lại lắc đầu.
Diệp Huyên cười bảo: “Đừng sợ! Cho dù có chuyện gì, thứ bên dưới hồ nước chắc chắn cũng tìm ta trước!”
Nói xong, hắn nhẹ nhàng xoa đầu Vị Ương Thiên, sau đó bay về phía quan tài cách đó không xa.
Nhưng lần này hắn sử dụng khí hỗn độn!
Giờ phút này, hơi thở toàn thân hắn hoàn toàn biến mất như không hề tồn tại.
Chẳng mấy chốc, Diệp Huyên đã tới phía trên quan tài, bốn mặt quan tài được dán đầy lá bùa màu tím kì dị, những lá bùa này rải rác khắp quan tài, ngoài ra xung quanh quan tài còn có rất nhiều sợi dây màu đen, những sợi dây này như một tấm lưới đen bao trùm lấy cả quan tài.
Đây là thứ gì?
Diệp Huyên nhíu chặt mày, trực giác mách bảo hắn trong quan tài không phải thứ tốt lành gì!
Diệp Huyên do dự một lúc, sau đó quay mặt về phía Vị Ương Thiên cách đó không xa: “Muội có thể nhìn thấu quan tài không?”
Vị Ương Thiên lắc đầu: “Có thứ gì đó che đậy!”
Thứ gì đó!
Diệp Huyên nhìn chiếc quan tài dưới người mình, không cần phải nói, chắc hẳn là vì những lá bùa và sợi dây màu đen này, bởi vì hắn phát hiện, khi thần thức của hắn tiếp xúc với quan tài, nó sẽ lập tức biến mất.
Có nên mở không?
Diệp Huyên có chút lúng túng.
Lúc này trực giác mách bảo, chắc chắn thứ trong quan tài không tốt lành gì, một khi mở ra sẽ có rắc rối lớn!
Nhưng vấn đề là nếu bây giờ rời đi, sao hắn có thể cam lòng?
Hoàn toàn không cam lòng!
Phía trên quan tài, sau khi Diệp Huyên chần chừ một lúc, cuối cùng hắn vẫn quyết định mở nó ra!
Cầu phú quý trong nguy hiểm!
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là hắn có lòng tin vào thực lực của mình. Bây giờ dù có đối đầu với cao thủ Ngự Pháp Cảnh chân chính, hắn cũng có thực lực đánh một trận!
Diệp Huyên gập ngón tay, một tia kiếm quang chém thẳng vào bên ngoài quan tài.
Roẹt!
Những lá bùa và sợi dây đen trên quan tài bắt đầu rách ra, chỉ trong giây lát chúng đã từ từ biến mất.
Sau khi bùa chú và sợi dây đen biến mất, Diệp Huyên hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi đẩy nắp quan tài ra.
Nắp quan tài nhanh chóng được đẩy ra, một nữ tử mặc bộ váy đỏ thẫm đang nằm trong quan tài.
Mặt mày nữ tử trắng bệch, được trang điểm rất quyến rũ, dung mạo nàng ta đẹp tuyệt trần.
Nữ nhân?
Diệp Huyên sửng sốt, sau đó cúi xuống, nhưng đúng lúc này, nữ tử đột nhiên mở mắt ra.
Diệp Huyên lập tức hoá đá trên không trung.
Giờ phút này, xung quanh yên tĩnh như đóng băng.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cô gái áo đỏ nằm trong quan tài lẳng lặng nhìn hắn với vẻ vô cảm.
Diệp Huyên vội cười làm lành: “Quấy rầy, quấy rầy rồi!"
Hắn toan đậy nắp lại thì một cánh tay đã vươn ra chặn lấy, đồng thời một luồng ánh sáng đỏ như máu bao trùm lấy hắn.
Diệp Huyên khẽ biến sắc, cấp tốc thối lui đến bên Vị Ương Thiên, bị cô bé níu chặt lấy cánh tay.
Hắn nhìn về phía đầm nước, thấy cô gái áo đỏ đang chậm rãi bay lên khỏi quan tài, vạt áo dài thướt tha không khác gì áo cưới.
Khi đôi mắt lạnh lùng của nàng ta dõi xuống, Diệp Huyên siết lấy kiếm trong tay, vội vàng thốt lên trong nội tâm: “Đại thần tầng hai có muốn ra ngoài thể hiện chút không?"
Ai ngờ đại thần chỉ cười khẩy một tiếng hệt như đang lấy nỗi khổ của hắn làm niềm vui rồi không nói năng thêm gì.
Diệp Huyên đen cả mặt, cảm thấy vị này chẳng đáng tin chút nào cả.
Đúng lúc ấy, cô gái áo đỏ là là bay xuống đến trước mặt hai người. Thấy ánh mắt nàng ta vẫn không rời khỏi mình, Diệp Huyên làm bộ cười: “Chúc mừng tiền bối đã tỉnh lại, không cần cảm ơn ta gì đâu, dù sao khuyết điểm duy nhất của ta là lấy giúp đỡ người khác làm vui mà... Nhưng nếu tiền bối muốn cảm tạ thì cho ta đại món bảo vật cấp Thiên nào cũng được”.
Bỗng nhiên một chưởng từ cô gái áo đỏ ầm ầm bay đến, Diệp Huyên giật mình, vội vàng kéo Vị Ương Thiên ra sau, đồng thời vung kiếm.
Hắn không dám khinh thường cô gái này, vì vậy lập tức dùng đến Nhất Kiếm Định Sinh Tử kèm cả kiếm ý Ác Niệm.
Oành!
Diệp Huyên bị vụ nổ đẩy lùi liên tục, đến trước vách núi mới gian nan dừng lại, không những thế còn ói ra một ngụm máu. Hắn nhìn lên cô gái, thầm cảm thán nàng ta mạnh thật!
Cô gái lơ lửng giữa không trung nhìn Diệp Huyên rồi nhẹ nhàng vung tay. Chỉ trong chớp mắt, một tia nước vọt lên từ cái đầm dưới chân nàng ta, lao vun vút về phía hắn như một mũi tên rời cung.
Diệp Huyên xông lên, vung kiếm chém xuống.
Xoẹt!
Đường kiếm phải chật vật lắm mới chém đứt được mũi tên nước.
Một cái bóng đỏ thình lình hiện lên trươc mắt, Diệp Huyên không chút do dự lại nhấc kiếm chém.
Oành!
Một bóng người bay ra ngoài.
Đó là Diệp Huyên.
Vừa tiếp đất xong, Vị Ương Thiên đã hớt ha hớt hải chạy đến víu chặt lấy tay hắn, gương mặt tràn đầy lo lắng.
Thấy cô gái áo đỏ lại sắp ra tay, Diệp Huyên bỗng đứng dậy: “Khoan đã!"
Nàng ta quả thật dừng lại, nhìn hắn như đang chờ đợi câu trả lời.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta cứu cô ra ngoài, cô lại muốn dồn ta vào chỗ chết, có phải quá đáng lắm không?"
Nàng kia vô cảm hỏi lại: “Ta có nhờ ngươi sao?"
Diệp Huyên: “...”
"Ta không hề nhờ ngươi giúp”.
Nàng ta lắc đầu, đoạn nâng tay lên đưa về phía hắn. Không gian quanh Diệp Huyên lập tức biến thành màu đỏ máu.
Thủ đoạn gì thế này?
Hắn biến sắc, không dám khinh thường, lập tức nắm tay phải lại: “Tù!"
Không gian quanh hắn và Vị Ương Thiên co lại, tạo thành một cái lồng nho nhỏ, ngăn cách hết thảy những tia năng lượng đỏ kia.
Cô gái áo đỏ nhíu mày: “Ngươi đang dùng thủ đoạn gì?"
Diệp Huyên đẩy Vị Ương Thiên ra sau lưng, nói: “Thần thông không gian”.
Sau khi quan sát hắn một phen, nàng kia bỗng thốt lên: “Ngươi đi đi”.
"Không đánh nữa à?", Diệp Huyên ngạc nhiên hỏi lại.
"Tất nhiên là được, nếu ngươi muốn”.
Trước vẻ vô cảm của nàng ta, Diệp Huyên lắc đầu như trống bỏi: “Không, không muốn”.
Khi hắn toan kéo Vị Ương Thiên chạy đi, cô gái bỗng lên tiếng: “Vì sao ngươi tìm được nơi này?"
Diệp Huyên do dự một hồi mới lấy tấm bản đồ ra.
"Là hắn...”, đôi mắt nàng ta híp lại khi nhìn thấy nó, đoạn hỏi: “Ngươi là hậu nhân của hắn?"
Diệp Huyên vội lắc đầu: “Không, ta chỉ tình cờ nhặt được nó thôi”.
Cô gái áo đỏ nói: “Ngươi giúp ta một chuyện”.
"... Chuyện gì?", Diệp Huyên hỏi với vẻ dè dặt.
Nàng kia nhìn thẳng vào mắt hắn, dõng dạc nói: “Cho ta một đứa bé!"
Một đứa bé?
Diệp Huyên ngây ra như phỗng, một khắc sau nhảy dựng lên như bị giẫm phải đuôi: “Không không không! Như vậy sao được? Diệp Huyên ta không phải hạng người tùy tiện đó, không được!"
Cô gái áo đỏ cả giận quát lên: “Ngươi nghĩ đi đâu đấy? Ta bảo ngươi tìm một đứa trẻ đến cho ta!"
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Không đợi cô gái trả lời, hắp đã đáp ngay tắp lự: “Ta là ứng cử viên cho chức tông chủ đời kế tiếp của Thương Kiếm Tông. Cô có biết Thương Kiếm Tông không? Không à, thế thế cô đã nghe qua Kiếm Chủ Thương giới chưa?"
Cô gái lạnh nhạt hỏi: “Sao? Ngươi định uy hiếp ta?"
Diệp Huyên chỉnh lại: “Không, ta chỉ muốn cho tiền bối biết rằng, nếu ta có mệnh hệ gì, Thương Kiếm Tông tuyệt đối sẽ không bỏ qua”.
Đối phương vẫn hờ hững: “Ngươi nghĩ ra ta sợ Thương Kiếm Tông?"
Hắn nghiêm túc đáp: “Tiền bối, chúng ta thật sự không cần thiết phải căng thẳng đến vậy. Cô nói thử xem cô cần ta tìm một đứa trẻ đến để làm gì?"
Cô gái áo đỏ nhìn hắn hồi lâu mới chịu mở miệng: “Ta sắp rời khỏi thế giới này, vì vậy muốn có người tiếp nhận được truyền thừa bí thuật Cổ Vu của ta”.
Nghe đến đó, Diệp Huyên vội chỉ vào bản thân, la toáng lên: “Ta nè tiền bối! Ta đây thiên phú dị bẩm, ngài truyền hết bản lĩnh cho ta cũng được!"
Vị Ương Thiên liếc nhìn hắn, che miệng cười trộm.
Cô gái áo đỏ quắc mắt: “Sao ngươi có thể vô liêm sỉ đến thế?"
Diệp Huyên lại vẫn làm bộ nghiêm túc: “Ta nào có giỡn đâu tiền bối, ta nói thật đấy! Nếu ngài truyền lại bản lĩnh cho ta, ta nhất định sẽ không bôi nhọ nó. Ta...”
Đối phương khoát tay: “Truyền thừa của ta chỉ có thể cho nữ”.
Diệp Huyên lập tức nín thinh, sau đó bày ra vẻ đề phòng nghiêm ngặt, kéo Vị Ương Thiên ra sau lưng mình.
Bầu không khí giữa hai bên như đọng lại.
Cô gái áo đỏ liếc hắn một cái rồi hỏi Vị Ương Thiên: “Ngươi có bằng lòng nhận ta làm sư phụ hay không?"
Cô bé ngơ ngác một hồi, nhìn lên Diệp Huyên.
Sắc mặt hắn giờ phút này trầm như nước. Có lẽ ngay từ đầu mục tiêu của người phụ nữ này chính là Vị Ương Thiên, nếu không cô ta đã có thể sai hắn đi tìm người bên ngoài.
Hắn thấp giọng hỏi: “Vì sao tiền bối chọn con bé?"
"Liên quan gì đến ngươi?", lại là câu trả lời lạnh nhạt ấy.
Diệp Huyên dứt khoát dắt Vị Ương Thiên đi.
"Đứng lại!"
Cô gái lạnh lùng thốt lên: “Ngươi thật sự muốn chết chứ gì?"
Diệp Huyên cũng không vừa, lập tức mỉm cười khiêu khích: “Cô tưởng ta sợ cô thật à?"
Vừa dứt lời, hắn đã xông lên, một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay, một luồng uy áp cuồn cuộn tỏa ra.
Uy áp của một Kiếm Hoàng!
Nhưng cô gái chỉ nhếch mép cười nhạt: “Một Kiếm Hoàng cỏn con mà cũng dám ngông cuồng trước mặt ta?"
Nàng ta nâng tay lên nhưng chưa kịp ra chiêu thì bị một giọng nói cắt ngang: “Con đồng ý theo người học tập!"
Cô gái lập tức dừng lại, nhìn Vị Ương Thiên: “Thật chứ?"
Cô bé gật đầu: “Nhưng... người không được làm hại đại ca!"
Đối phương lập tức chê bai: “Tên này miệng mồm dẻo quẹo, da mặt dày hơn tường thành, ngươi đi theo hắn sớm muộn gì cũng học xấu!"
Nhưng Vị Ương Thiên nhất quyết lắc đầu: “Đại ca là người tốt!"
"Trông chẳng có chỗ nào tốt cả!"
Diệp Huyên: “...”
Cứ thế, Vị Ương Thiên bắt đầu theo cô gái áo đỏ học tập, mà Diệp Huyên vì không yên tâm nên cũng ở lại.
Nàng ta bảo hắn trông không giống người tốt, hắn thấy nàng ta mới là người xấu.
Nhưng dù sao thực lực của nàng ta là không thể nghi ngờ.
Mấy ngày kế tiếp, hắn phát hiện nàng ta thật sự đang dốc lòng dạy Vị Ương Thiên, mà khả năng học tập của cô bé chỉ có thể dùng hai từ khủng khiếp để hình dung, gần như là học gì hiểu nấy ngay, đến cả sư phụ còn phải khiếp đảm.
Nhưng nàng ta còn vui vẻ gấp bội.
Năm, sáu ngày trôi qua. Một hôm nọ, cô gái áo đỏ bỗng gọi Diệp Huyên đến. Vị Ương Thiên tung tăng chạy đến nắm lấy tay hắn, phấn khởi reo lên: “Đại ca nhìn này!"
Cô bé nhẹ nhàng phất tay về phía đầm nước, một xoáy nước xuất hiện.
Bàn tay nhỏ lại nâng lên, nước trong đầm lại tạo thành một hình người trông y hệt như Diệp Huyên.
Diệp Huyên xem mà ngây ngẩn, sau đó mới lắc đầu cười: “Giỏi quá!"
Lời khen của hắn khiến Vị Ương Thiên càng thêm phấn khích.
Cô gái áo đỏ bỗng lên tiếng: “Nha đầu, đi ngồi thiền ngẫm lại những gì ta mới dạy đi”.
Vị Ương Thiên gật gật, chạy đến một góc ngồi xuống.
Khi cô bé an vị rồi, nàng ta mới hỏi Diệp Huyên: “Ngươi có biết lai lịch thật sự của con bé không?"
Diệp Huyên thành thật lắc đầu.
Chân mày đối phương nhíu chặt lại, ánh mắt khẽ đánh về phía cô bé con đang đả tọa: “Con bé không phải người thường”.
Diệp Huyên gật gù: “Ta biết”.
"Ta muốn cho con bé trở thành Tộc trưởng Cổ Vu”.
Lần này hắn kiên quyết phản đối: “Không được”.
Cô gái lạnh lùng hỏi: “Vì sao không?"
Không thể không nói, hiện giờ trong lòng Diệp Huyên vẫn cảm thấy hoảng sợ.
Bởi vì hắn không ngờ rằng cô gái áo đỏ đứng trước mặt lại chính là người sáng lập của Cổ Vu Tộc.
Cô gái áo đỏ nhìn Vị Ương Thiên ở cách đó không xa, nói: “Một người bình thường không thể có tốc độ tu luyện và năng lực học tập của con bé được, chính ta cũng không nhìn thấu!”
Nói tới đây, nàng ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Giống như việc ta không nhìn thấu được ngươi vậy!”
Diệp Huyên cười đáp: “Ta đâu có gì mà không nhìn thấu!”
Cô gái áo đỏ nhìn Diệp Huyên thật cẩn thận, không nói gì cả.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Tiền bối, ta có một thắc mắc này, vì sao tiền bối lại bị giam giữ trong quan tài?”
Cô gái áo đỏ mặt không cảm xúc, đáp: “Ta bị người khác giam giữ!”
Diệp Huyên nhíu mày lại: “Với thực lực của tiền bối…”
Cô gái áo đỏ nhìn Diệp Huyên: “Thường thì người làm ngươi bị tổn thương không phải là kẻ địch của ngươi mà là người thân nhất, người ngươi tin tưởng nhất!”
Diệp Huyên im lặng không nói gì.
Không cần phải nghi ngờ gì cả, cô gái áo đỏ ở trước mặt bị người thân nhất phản bội.
Cô gái áo đỏ búng tay một cái, một chiếc nhẫn đen nhánh bay tới trước mặt Diệp Huyên: “Đây chính là nhẫn Tộc trưởng của Cổ Vu Tộc, ngươi dẫn con bé tới Cổ Vu Tộc, bọn họ sẽ biết phải làm như nào!”
Diệp Huyên do dự trong giây lát: “Tiền bối, thứ cho ta nói thẳng, chỉ dựa vào một chiếc nhẫn mà muốn Cổ Vu Tộc nhận cô bé làm Tộc trưởng thì hình như không thực tế thì phải!”
Cô gái áo đỏ bình thản đáp: “Ngươi dẫn con bé tới đó thử một lần thì biết!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Vậy thì thử một lần xem sao!”
Nói xong hắn cười đê tiện: “Tiền bối, có gì ngươi không cần, ví dụ như linh khí bậc Thiên chả hạn, nếu như có thì cho ta vài món đi!”
Cô gái áo đỏ lạnh lùng liếc nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là kiếm tu thật hả?”
Diệp Huyên: ".. “.
Cô gái áo đỏ nói tiếp: “Đừng có ý đồ gì với ta cả! Sao ta có những thứ rác rưởi kia được? Hơn nữa cho dù có thì cũng quá quý giá, không cho ngươi đâu!”
Cơ mặt Diệp Huyên giật giật, không có thì không có, có gì ghê gớm cơ chứ!
Hai ngày hôm sau, Diệp Huyên chuẩn bị đưa Vị Ương Thiên rời đi.
Trong hang động, Vị Ương Thiên hành lễ với cô gái áo đỏ một cái: “Sư phụ! Người không đi cùng con hay sao?”
Cô gái áo đỏ đang định nói gì thì sắc mặt nàng ta đột nhiên thay đổi, bởi vì nàng ta phát hiện ra tuổi thọ của mình lập tức bị trôi đi ít nhất một trăm năm!
Trăm năm tuổi thọ!
Dường như nghĩ tới chuyện gì đó, nàng ta nhìn về phía Vị Ương Thiên, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị!
Khi nãy cô bé này thi lễ với nàng ta một cái!
Sau đó nàng ta bị mất trăm năm tuổi thọ!
Cô gái áo đỏ nhìn Vị Ương Thiên thật cẩn thận, sau đó nói: “Ta còn có việc khác phải làm, không thể cùng ngươi rời khỏi đây được”.
Nghe vậy, sắc mặt Vị Ương Thiên lập tức xụ xuống, qua mấy ngày này, cô bé cũng có tình cảm với cô gái áo đỏ.
Cô gái áo đỏ búng tay một cái, một luồng sáng đỏ đột nhiên chui vào giữa lông mày Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên ngẩn ra hồi lâu, sau đó nhìn về phía cô gái áo đỏ: “Sư phụ, đây là?”
Cô gái áo đỏ nói: “Ta để lại cho ngươi một món bảo vật! Chờ khi ngươi đạt tới Ngự Pháp Cảnh chân chính thì có thể lấy nó ra”.
Nói tới đây, nàng ta liếc nhìn Diệp Huyên, mang hàm ý cảnh cáo.
Mặt Diệp Huyên không chút cảm xúc: “Tiền bối cứ yên tâm, ta sẽ không thèm muốn bảo bối của cô bé đâu!”
Cô gái áo đỏ nhìn Vị Ương Thiên: “Phải có lòng đề phòng với bất kỳ ai, hiểu chưa hả?”
Vị Ương Thiên gật đầu một cái: “Ngoại trừ ca ca!”
Diệp Huyên cười lớn, vô cùng cao hứng.
Cô gái áo đỏ lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Ta giao con bé này cho ngươi! Đối xử với con bé thật tốt đó, tương lai chắc chắn ngươi sẽ được lợi lớn!”
Diệp Huyên giữ chặt Vị Ương Thiên, sau đó nói: “Nếu như tiền bối không còn chuyện gì nữa thì chúng ta đi đây!”
Nói xong hắn dẫn Vị Ương Thiên quay người rời đi.
Lúc đi tới cửa, Diệp Huyên nghĩ tới chuyện gì đó, hắn đột nhiên ngừng lại, sau đó quay người nhìn cô gái áo đỏ: “Tiền bối, có thể giúp một chuyện nhỏ hay không vậy, chỉ là một chuyện nhỏ ấy mà!”
Cô gái áo đỏ nhìn Diệp Huyên, không nói gì cả.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Ta thấy Lục tôn chủ của Liên Minh Hộ Giới rất ngứa mắt! Tiền bối, ngươi có thể đánh gã một trận giúp ta hay không?”
Cô gái áo đỏ không nói gì cả.
Diệp Huyên nhún vai, sau đó kéo Vị Ương Thiên rời khỏi hang động.
Bên ngoài hang động, Diệp Huyên ngự kiếm phóng thẳng lên trời, Vị Ương Thiên ở phía sau ôm chặt lấy hắn, hiện giờ cô bé không còn cảm thấy sợ hãi như trước, ngược lại còn khá là hưng phấn.
Trong hang động, cô gái áo đỏ im lặng hồi lâu, sau đó lẩm bẩm: “Rốt cục cô bé này là tồn tại như thế nào?!”
Một lúc sau, cô gái áo đỏ nhìn khắp hang động một vòng, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng u ám: “Cho dù ngươi chạy tới tinh vực vô tận thì chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!”
Nói xong nàng ta biến mất không thấy đâu nữa.
Cô gái áo đỏ không rời khỏi Thanh Thương giới mà đi tới núi Hộ Giới.
Cô gái áo đỏ vừa mới tới núi Hộ Giới thì một người đàn ông trung niên xuất hiện ở trước mặt nàng ta.
Người tới chính là Lục tôn chủ của Liên Minh Hộ Giới!
Lục tôn chủ nhìn chằm chằm vào cô gái áo đỏ, trong ánh mắt hiện vẻ kiêng kỵ.
Cô gái áo đỏ nhìn Lục tôn chủ, bỉnh thản nói: “Ngươi chính là Lục tôn chủ hả?”
Lục tôn chủ gật đầu: “Các hạ là?”
Cô gái áo đỏ không nói gì, đưa tay cách không khí ép thẳng về phía Lục tôn chủ. Dưới cú ép này, không gian xung quanh Lục tôn chủ vặn vẹo, tạo thành một đường cong quỷ dị!
Thấy cô gái áo đỏ không nói gì đã ra tay, sắc mặt Lục tôn chủ trở nên âm trầm lạnh lẽo, tay phải gã ta đột nhiên ép xuống phía dưới.
Ầm!
Một luồng sức mạnh to lớn từ trong lòng bàn tay gã ta bay ra ngoài, không gian xung quanh gã ta lập tức xuất hiện gợn sóng giống như sóng nước vậy.
Đúng lúc này, cô gái áo đỏ đột nhiên biến mất không thấy đâu!
Ở nơi xa, sắc mặt Lục tôn chủ thay đổi, gã ta tung ra một cú đấm về phía trước mặt.
Ầm!
Một tiếng nổ chấn động đất trời vang lên, toàn thân Lục tôn chủ bay nhanh về phía sau chừng trăm trượng, khi gã ta mới dừng lại được thì không gian phía sau gã ta bắt đầu rạn nứt.
Chấn vỡ không gian!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục tôn chủ nhìn chằm chằm vào cô gái áo đỏ ở phía xa: “Rốt cục ngươi là ai hả? Vì sao lại tới Liên Minh Hộ Giới của ta!”
Cô gái áo đỏ nhìn Lục tôn chủ: “Được người khác nhờ vả tới đây đánh ngươi một trận!”
Dứt lời, hai tay nàng ta đột nhiên chắp ở trước ngực, sau đó nàng ta đột nhiên chém về phía trước một cái.
Vù!
Không gian trước mặt cô gái áo đỏ liên tục bị chấn vỡ, một luồng sức mạnh to lớn xé rách tất cả, ép thẳng về phía Lục tôn chủ!
Đồng tử Lục tôn chủ co lại, không dám khinh thường chút nào, tay phải gã ta vung lên, một luồng khí tức mạnh mẽ từ trong cánh tay quét ra, cùng lúc đó, gã ta bước tới trước một bước, sau đó tung ra một chỉ. Dưới một chỉ này, không gian biến thành một vòng xoáy quỷ dị!
Yên lặng trong nháy mắt.
Ầm!
Toàn bộ chân trời đột nhiên nổ vang, chấn động đất trời, ngay sau đó, một bóng người liên tục lùi về sau mấy trăm trượng!
Người đó chính là Lục tôn chủ!
Lúc này có máu tươi chậm rãi chảy ra từ khóe miệng Lục tôn chủ.
Lục tôn chủ nhìn chằm chằm vào cô gái áo đỏ: “Ai đã nhờ ngươi vậy?”
Mặt cô gái áo đỏ không chút cảm xúc: “Hắn tên là Diệp Huyên!”
Nói xong nàng ta quay người biến mất ở phía cuối chân trời.
Lục tôn chủ đứng nguyên ở chỗ cũ, sắc mặt vô cùng khó coi, một lúc sau, một tiếng rống giận dữ đột nhiên vang vọng khắp chân trời!
Lục tôn chủ hận Diệp Huyên thấu xương thấu tủy!
Vốn gã ta đã có biện pháp đối phó với cô gái bí ẩn, có thể tiêu diệt được Diệp Huyên, nhưng hiện giờ lại xuất hiện Thương Kiếm Tông ra sức bảo vệ Diệp Huyên!
Điều quan trọng chính là với tốc độ phát triển kinh khủng của Diệp Huyên, không bao lâu nữa, một khi Diệp Huyên trở thành Kiếm Tiên thì rất khó để diệt trừ hắn!
Càng nghĩ thì sắc mặt Lục tôn chủ càng âm trầm.
Một lúc sau, Lục tôn chủ quay người trở về trong đại điện, hai mắt gã ta từ từ nhắm lại: “Còn bao lâu nữa người của chúng ta mới tới?”
Trong một góc âm u hẻo lánh, một giọng nói vang lên: “Tối đa là mười ngày!”
Lục tôn chủ lại hỏi: “Chuyện ở Thanh Châu còn cần bao lâu?!”
Giọng nói kia lại vang lên: “Cũng cần tầm mười ngày!”
Lục tôn chủ im lặng một hồi, sau đó nói: “Trước tiên lấy tâm bản nguyên của Thanh Châu, sau đó diệt Thương Kiếm Tông và Diệp Huyên!”
Nói xong biến mất khỏi nơi đó.
…
Diệp Huyên dẫn theo Vị Ương Thiên quay về Cổ Vu Tộc, hắn dẫn Vị Ương Thiên đi thẳng tới nhà cây của Tộc trưởng Cổ Vu Tộc.
Trong nhà cây, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn Diệp Huyên hỏi: “Có việc gì sao?”
Diệp Huyên gật đầu, sau đó hắn lấy chiếc nhẫn cô gái áo đỏ đưa cho hắn ra, khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc như bị sét đánh, sững sờ đứng nguyên tại chỗ.
Một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi có được thứ này từ đâu vậy?”
Diệp Huyên đưa chiếc nhẫn cho Vị Ương Thiên, sau đó nói: “Một vị tiền bối để cho cô bé này, không chỉ là như vậy, vị tiền bối đó trao toàn bộ truyền thừa cho cô bé!”
Nghe Diệp Huyên nói như vậy, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn về phía Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên giữ chặt tay Diệp Huyên, cô bé cũng đang nhìn Tộc trưởng Cổ Vu Tộc.
Một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đột nhiên nói: “Triệu tập tất cả trưởng lão”.
Không lâu sau, có tầm hơn chục người tập trung trong nhà cây.
Bên trong hơn mười người này có bảy cường giả Ngự Pháp Cảnh chân chính!
Khi nhìn thấy cảnh này, Diệp Huyên cũng khá giật mình, không thể không nói, hắn đã đánh giá thấp thực lực của Cổ Vu Tộc rồi!
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn Diệp Huyên: “Chúng ta có chuyện phải bàn!”
Diệp Huyên đang định nói gì thì Vị Ương Thiên đã ôm chặt cánh tay hắn.
Thấy vậy, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc trầm giọng nói: “Vậy thì ở lại đi!”
Nói xong nàng ta nhìn mọi người có mặt ở đó: “Nói thử suy nghĩ của mọi người xem!”
Rất nhanh mọi người có mặt ở đó bắt đầu thảo luận, thỉnh thoảng mọi người sẽ đưa mắt nhìn Vị Ương Thiên, trong ánh mắt tràn ngập vẻ tò mò.
Chừng một canh giờ sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đi tới trước mặt Diệp Huyên: “Chúng ta quyết định lập cô bé làm Thiếu tộc trưởng Cổ Vu Tộc, chờ khi cô bé trưởng thành thì sẽ để cô bé làm Tộc trưởng của Cổ Vu Tộc!”
Diệp Huyên nhìn về phía Vị Ương Thiên, Vị Ương Thiên rơi nước mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên.
Diệp Huyên vội vàng ngồi xổm xuống: “Đang yên đang lành sao lại khóc?”
Vị Ương Thiên lau nước mắt trên mặt, không nói gì cả.
Diệp Huyên cười nói: “Có phải là muội nghĩ ta không cần muội nữa không?”
Vị Ương Thiên gật đầu.
Diệp Huyên cười nói: “Nếu như muội không muốn ở lại đây thì có thể đi cùng với ta!”
“Không được!”
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đột nhiên nói: “Cô bé không thể đi theo ngươi được!”
Diệp Huyên nhìn Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, nàng ta trầm giọng nói: “Mặc dù cô bé đã nhận được truyền thừa của tổ tiên, thế nhưng cô bé chưa hấp thu được những truyền thừa khác, nếu như cô bé đi theo ngươi, ngươi là một kiếm tu, ngươi không thể giúp đỡ cô bé điều gì trong việc tu luyện cả!”
Nói tới đây, nàng ta nhìn Vị Ương Thiên: “Ở lại nơi này, ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bầu không khí trong điện trở nên khá nặng nề.
Một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đột nhiên nói: “Mời vào!”
Rất nhanh đã có một ông lão đi vào.
Người tới không phải ai xa lạ, chính là Mạc Tu.
Mạc Tu vừa tiến vào nhà cây thì ánh mắt đã nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, Diệp Huyên nhếch miệng cười một tiếng: “Mạc Tu đại trưởng lão, mấy ngày rồi không gặp, đã khỏe lại chưa?!”
Mạc Tu bình thản nói: “Ta rất khỏe, không biết ngươi có khỏe hay không?!”
Diệp Huyên cười lớn đáp: “Ta rất khỏe, rất rất rất khỏe”.
Mặt Mạc Tu không chút cảm xúc: “Không biết ngươi cân nhắc chuyện ta nói ngày hôm đó sao rồi?!”
“Chuyện hôm đó?”
Diệp Huyên ngẩn ra, sau đó nói: “Chuyện gì vậy?”
Mạc Tu nhắm hai mắt lại: “Xem ra ngươi không hề suy nghĩ chuyện đó!”
Diệp Huyên lập tức “hiểu ra”: “Ý ông là chuyện bảo ta tới Liên Minh Hộ Giới làm Thiếu tôn chủ hả?”
Mọi người: “…”
Mạc Tu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, không nói gì cả.
Diệp Huyên lắc đầu thở dài: “Mạc trưởng lão, không chém gió với ông nữa. Mọi người cứ thẳng thắn với nhau đi, cho dù ta gia nhập vào Liên Minh Hộ Giới, Liên Minh Hộ Giới các ông sẽ yên lòng về ta hay sao? Sẽ không yên lòng, Liên Minh Hộ Giới các ông ắt sẽ chém giết một người ưu tú giống như ta, như vậy thì các ông mới yên tâm, có phải không hả?”
Mạc Tu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên, hồi lâu sau mới nói: “Ăn nói lung tung, chỉ cần ngươi thật lòng gia nhập vào Liên Minh Hộ Giới, Liên Minh Hộ Giới chúng ta nhất định sẽ đối xử tốt với ngươi”.
Diệp Huyên cười nói: “Ta tin ông mới là lạ, ông là một lão già xấu xa!”
Mạc Tu bình thản đáp: “Nếu đã như vậy thì lão phu sẽ không nói gì nữa”.
Nói tới đây, ông ta nhìn Tộc trưởng Cổ Vu Tộc ở cách đó không xa: “Cổ tộc trưởng, chắc hẳn ngươi cũng biết mục đích lão phu tới đây chuyến này. Thương Kiếm Tông tội ác chồng chất, làm nhiều chuyện bất nghĩa, chúng ta…”
“Ngừng lại đi!”
Diệp Huyên đột nhiên cắt ngang lời Mạc Tu: “Mạc trưởng lão, nói gì thì cũng phải để ý tới lương tâm chứ! Sao Thương Kiếm Tông chúng ta lại chồng chất tội ác vậy hả?”
Nói tới đây, hắn đi tới trước mặt Mạc Tu: “Ta cảm thấy nếu như nói tội ác chồng chất thì có ai ở Thanh Thương giới vượt qua được Liên Minh Hộ Giới các ông chứ? Thương Lan Châu có bao nhiêu người? Bao nhiêu tính mạng? Bọn họ chết như nào hả? Bọn họ đều bị Liên Minh Hộ Giới các ông hại chết! Hiện giờ chẳng lẽ trong lòng ông không biết tình hình ở Thanh Châu là như nào sao?”
Mạc Tu nhìn chằm chằm vào Diệp Huyên: “Ngươi muốn chết!”
Vừa dứt lời, ông ta định ra tay.
Diệp Huyên không hề sợ hãi chút nào, tay phải mở ra, một thanh kiếm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.
Đúng lúc này, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đột nhiên lên tiếng: “Từ từ đã!”
Mạc Tu ngừng tay, nhìn về phía Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc bình thản nói: “Hai vị, nơi này không phải là Liên Minh Hộ Giới, cũng không phải là Thương Kiếm Tông!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đúng lúc này, Mạc Tu đột nhiên nói: “Cổ tộc trưởng, Liên Minh Hộ Giới có lòng mời Cổ Vu Tộc kết thành liên minh! Chúng ta rất có thành ý trong chuyện này, không chỉ tìm một vùng bảo địa linh khí dư thừa cho các ngươi, còn cung cấp cho cấc ngươi một linh mạch ngọc phẩm, trong vòng mấy chục năm sắp tới, Cổ Vu Tộc của ngươi không cần phải lo lắng tới vấn đề linh khí”.
Nghe vậy, đám người Cổ Vu Tộc ở nhà cây đều động lòng.
Hiện giờ vấn đề lớn nhất Cổ Vu Tộc gặp phải chính là linh khí nơi đây bắt đầu khô kiệt, đó cũng chính là lý do bọn họ bắt đầu tìm kiếm tới Thương Kiếm Tông, bọn họ cũng muốn tìm được một khu bảo địa để có thể rời khỏi vùng núi này!
Hiện giờ Liên Minh Hộ Giới lại đưa ra cái giá là thứ bọn họ cần!
Diệp Huyên nghe vậy, sắc mặt trầm xuống.
Lúc này Mạc Tu lại nói: “Không giấu gì các vị, ngoài Cổ Vu Tộc ra thì còn có rất nhiều thế lực và thế gia ở Thanh Thương giới đều đã tỏ rõ thái độ đứng ở bên phía Liên Minh Hộ Giới chúng ta. Cho dù Liên Minh Hộ Giới chúng ta có dã tâm nhưng lão phu cam đoan, Liên Minh Hộ Giới chúng ta sẽ chứa nổi những người khác nữa, Thanh Thương giới này lớn như vậy, có thể chứa được rất nhiều người. Đương nhiên…”
Nói tới đây, ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Huyên ở cách đó không xa: “Đương nhiên có một vài người, Liên Minh Hộ Giới không thể chứa chấp nổi!”
Diệp Huyên tươi cười, sau đó nhìn Tộc trưởng Cổ Vu Tộc: “Cổ tộc trưởng, nếu như Mạc trưởng lão đã nói hết tất cả mọi điều thì ta cũng không nói gì thêm nữa cả. Cổ tộc trưởng và các vị trưởng lão hãy quyết định đi!”
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn Diệp Huyên, một lúc sau, nàng ta nhìn về phía Mạc Tu: “Mạc trưởng lão, bảo địa trong lời ông rốt cục nằm ở nơi nào!”
Mạc Tu cười nói: “Nam Sơn, nơi đó vốn là sản nghiệp của Liên Minh Hộ Giới chúng ta, bên dưới lòng đất có một linh mạch ngọc phẩm, sau khi Cổ Vu Tộc đi ra ngoài có thể tới nơi đó. Trừ đó ra, trong tương lai Cổ Vu Tộc gặp phải chuyện gì thì đó cũng là chuyện của Liên Minh Hộ Giới chúng ta!”
Trong nhà cây, các vị trưởng lão Cổ Vu Tộc nhao nhao nghị luận, một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc trầm giọng nói: “Mạc trưởng lão nói thật ư?”
Mạc Tu cười đáp: “Đương nhiên là thật! Nhưng có một điều kiện nhỏ!”
Nói tới đây, ông ta nhìn Diệp Huyên: “Người này là kẻ địch của Liên Minh Hộ Giới chúng ta, hiện giờ hắn có mặt ở đây, lão phu muốn mời các vị cùng nhau bắt lấy người này, chắc hẳn chuyện này không có vấn đề gì chứ!”
Nghe Mạc Tu nói vậy, Vị Ương Thiên ở cạnh đó vội vàng đi tới bên cạnh Diệp Huyên, cô bé nhìn chằm chằm Mạc Tu, sắc mặt vô cùng hung dữ!
Thấy vậy, sắc mặt Tộc trưởng Cổ Vu Tộc trở nên khó coi, giết Diệp Huyên?!
Việc này đồng nghĩa với việc trở mặt với Thương Kiếm Tông đó!
Không chỉ là trở mặt đâu, hai bên sẽ trở thành kẻ thù sống chết!
Trong nhà cây, bầu không khí trở nên nặng nề.
Diệp Huyên tươi cười, không nói gì cả.
Lúc này Mạc Tu đột nhiên nói: “Sao hả, chẳng lẽ Cổ tộc trưởng còn định hai lòng hay sao?”
Sắc mặt Tộc trưởng Cổ Vu Tộc âm trầm như nước, nàng ta đương nhiên hiểu Mạc Tu đang muốn nàng ta tỏ thái độ!
Muốn được lợi ích thì đương nhiên phải trả giá!
Sau khi im lặng một hồi, một vị trưởng lão Cổ Vu Tộc đột nhiên nói: “Tộc trưởng, hãy quyết định đi!”
Những vị trưởng lão Cổ Vu Tộc còn lại đều gật đầu, hiển nhiên bọn họ đều đã ăn ý đưa ra quyết định!
Một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nhìn Vị Ương Thiên ở bên cạnh Diệp Huyên: “Tới đây!”
Vị Ương Thiên lắc đầu, giữ Diệp Huyên thật chặt.
Cho dù cô bé vẫn còn nhỏ nhưng đã hiểu được tình hình hiện giờ!
Cứ như vậy, một lúc sau, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đột nhiên trầm giọng nói: “Đừng đánh cô bé kia bị thương, cô bé ấy có tác dụng lớn với Cổ Vu Tộc chúng ta!”
Vừa dứt lời, có mấy tên trưởng lão Cổ Vu Tộc đột nhiên xuất hiện ở xung quanh Diệp Huyên!
Đều là cường giả Ngự Pháp Cảnh chân chính!
Hiển nhiên đó là quyết định của họ!
Nghe Tộc trưởng Cổ Vu Tộc nói vậy, Mạc Tu lập tức nở nụ cười, ông ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Diệp Huyên, có nhìn thấy không? Chỉ cần Liên Minh Hộ Giới chúng ta muốn, bất kỳ thế lực nào ở Thanh Thương giới đều bằng lòng trở thành đồng minh của chúng ta!”
Nói tới đây, ông ta nhìn về phía Tộc trưởng Cổ Vu Tộc ở gần đó: “Làm phiền Cổ tộc trưởng!”
Cổ tộc trưởng nhìn Diệp Huyên: “Nếu so sánh với Thương Kiếm Tông thì ta muốn đứng bên phe Liên Minh Hộ Giới hơn!”
Nói xong nàng ta định ra tay, lúc này Diệp Huyên đột nhiên lên tiếng: “Cổ tộc trưởng, người phải cân nhắc kỹ càng hơn đó!”
Sắc mặt Cổ tộc trưởng dần trở nên lạnh lùng: “Ta đã cân nhắc kỹ càng rồi! Giết!”
Vừa dứt lời, chừng mười luồng uy áp khổng lồ bao phủ lấy Diệp Huyên.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thật ra cô gái áo đỏ cũng không muốn ở lại Cổ Vu Tộc.
Nhưng Diệp Huyên cứ yêu cầu nàng ta ở lại, bởi vì hắn lo lắng chuyện này sẽ có biến.
Điều hắn lo lắng không hề sai!
Sau khi cô gái áo đỏ xuất hiện, sắc mặt đám người Cổ Vu Tộc có mặt ở đó đều thay đổi, bởi vì trên vách tường của nhà cây có treo một bức tranh, bên trên bức tranh vẽ cô gái áo đỏ này!
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc kinh hoàng nhìn cô gái áo đỏ: “Ngài…”
Cô gái áo đỏ đưa tay qua ép tới.
Ầm!
Một luồng uy áp to lớn bao phủ lấy Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, ngay sau đó, nàng ta quỳ rạp xuống.
Trong nhà cây, sắc mặt các vị trưởng lão Cổ Vu Tộc đều thay đổi, có một vài người định ra tay, đúng lúc này, Tộc trưởng Cổ Vu Tộc giận dữ hét lên: “Dừng tay!”
Tất cả mọi người nhìn về phía Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, chỉ thấy nàng ta vái thật sâu: “Bái kiến tiên tổ!”
Tiên tổ!
Tất cả mọi người ở nhà cây đều ngây ra!
Mạc Tu ở gần đó đều tỏ vẻ mặt khó tin.
Cô gái áo đỏ đi tới trước mặt Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, nàng ta từ trên cao nhìn xuống Tộc trưởng Cổ Vu Tộc: “Một người mù mắt như ngươi sao có thể lên làm Tộc trưởng Cổ Vu Tộc ta vậy?”
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc cúi đầu, không dám nói gì cả.
Cô gái áo đỏ quét mắt nhìn đám người trong nhà cây: “Một vùng bảo địa quan trọng như vậy hay sao? Cổ Vu Tộc chúng ta cần người khác bố thí? Sao hả? Bao nhiêu năm như vậy, Cổ Vu Tộc càng sống càng không có khí phách hả?”
Những người ở trong nhà cây đều không dám trả lời.
Mạc Tu đột nhiên lên tiếng: “Các hạ, Liên Minh Hộ Giới chúng ta không hề bố thí, ta…”
Lúc này cô gái áo đỏ đột nhiên vung tay phải lên.
Ầm!
Mạc Tu đang nói chuyện bị đánh bay ra bên ngoài.
Mạc Tu ở bên ngoài, cách nhà cây chừng trăm trượng sợ hãi nhìn chằm chằm về phía nhà cây, ánh mắt tràn ngập vẻ kiêng dè.
“Cút!”
Lúc này, giọng nói của cô gái áo đỏ từ trong nhà cây vang ra.
Sắc mặt Mạc Tu liên tục thay đổi, cuối cùng ông ta lạnh lùng nhìn nhà cây, sau đó quay người biến mất khỏi đó.
Bên trong nhà cây, cô gái áo đỏ nắm chặt tay Vị Ương Thiên, nàng ta lạnh lùng nhìn đám người có mặt ở đó: “Từ giờ phút này trở đi, cô bé này chính là Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, các ngươi có ý kiến gì không?”
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc cúi đầu, không dám nói gì cả.
Lúc này, một vị trưởng lão Cổ Vu Tộc đột nhiên nói: “Tiên tổ, ta có một chuyện không hiểu được, vì sao chúng ta phải từ chối ý tốt của Liên Minh Hộ Giới?”
Cô gái áo đỏ nhìn Diệp Huyên: “Có thấy hắn không?”
Diệp Huyên ngây ra, có liên quan gì với mình?
Vị trưởng lão kia nhìn Diệp Huyên, hỏi: “Không biết ý tiên tổ là gì?”
Cô gái áo đỏ bình thản nói: “Không nhìn thấy tiềm lực của hắn à?”
Vị trưởng lão kia do dự vài giây, sau đó nói: “Quả thực là hắn rất yêu nghiệt, thế nhưng Liên Minh Hộ Giới thế lớn, có lợi với chúng ta hơn, chúng ta…”
“Ngu xuẩn!”
Cô gái áo đỏ lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ các ngươi không nhìn nhìn xa hơn hay sao? Hiện giờ hắn mới chỉ mười chín tuổi đã có thể chém giết Ngự Pháp Cảnh chân chính, cho hắn thời gian mười năm, không, chỉ cần thời gian năm năm, trong giới này, ngoại trừ một vài lão quái vật đặc thù ra thì có ai là đối thủ của hắn cơ chứ? Nếu như cho hắn mười năm, toàn bộ Thanh Thương giới không có bất kỳ ai là đối thủ của hắn cả!”
Nghe vậy, Diệp Huyên ở cạnh đó có phần xúc động: “Tiền bối, ta không biết được trong lòng người ta lại xuất sắc như vậy đó, trước đây chúng ta có đôi chút hiểu lầm, giờ chúng ta làm quen lại nhé. Ta tên là Diệp Huyên, không biết phải xưng hô với tiền bối như nào?”
Cô gái áo đỏ lạnh lùng nhìn Diệp Huyên: “Cút!”
Diệp Huyên: “…”
Cô gái áo đỏ không để ý tới Diệp Huyên, nhìn Tộc trưởng Cổ Vu Tộc đang quỳ ở trước mặt: “Lợi ích nhất thời so với lợi ích lâu dài? Sau khi ta rời đi, Cổ Vu Tộc đã suy sụp tới mức độ này rồi hay sao?”
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc ngày càng cúi thấp hơn: “Con cháu không có tài cán khiến tiên tổ xấu hổ rồi!”
Cô gái áo đỏ lạnh lùng nói: “Từ giờ trở đi, cô bé này chính là Tộc trưởng Cổ Vu Tộc, các ngươi phải hỗ trợ cô bé thật tốt, tương lai các ngươi sẽ nhận được ích lợi to lớn!”
Tộc trưởng Cổ Vu Tộc vội vàng nói: “Xin nghe theo lệnh của tiên tổ!”
Cô gái áo đỏ nhìn về phía Diệp Huyên: “Ngươi đi theo ta!”
Nói xong nàng ta đi ra phía bên ngoài.
Vị Ương Thiên vội vàng kéo nàng ta, cô gái áo đỏ mỉm cười: “Cùng đi nào!”
Nói xong, nàng ta kéo Vị Ương Thiên ra khỏi nhà cây.
Diệp Huyên vội vàng ra ngoài theo.
Trong nhà cây, mọi người nhìn nhau, không biết đang suy nghĩ gì.
Bên ngoài nhà cây, cô gái áo đỏ nhìn Diệp Huyên: “Con bé không có bất kỳ ai thân tín ở trong Cổ Vu Tộc, cộng thêm thực lực của con bé hiện giờ khá thấp, cho dù ở lại Cổ Vu Tộc thì cũng sẽ không bị coi ra gì, chỉ như một con rối mà thôi. Vậy nên con bé cần sự giúp đỡ của ngươi!”
Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối, ta dính vào sẽ khiến mọi chuyện thêm phần phức tạp, dù sao thì ta cũng là người ngoài!”
Cô gái áo đỏ bình thản nói: “Người ngoài gì chứ, tình cảm giữa ngươi và con bé này tốt như vậy, có thể so với huynh muội ruột thịt rồi, ngươi giúp con bé là chuyện hiển nhiên, cứ quyết định vậy đi”.
Nói xong nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời: “Ta nên rời đi rồi!”
Diệp Huyên vội hỏi: “Tiền bối muốn đi đâu vậy?”
Cô gái áo đỏ bình thản nói: “Đi giải quyết một vài ân oán trước đây. Còn nữa, cẩn thận Liên Minh Hộ Giới đó, thế lực này không đơn giản đâu, ngươi tự giải quyết cho tốt đi!”
Nói xong nàng ta biến mất khỏi nơi đó.
Nói đi là đi.
Vị Ương Thiên đứng tại chỗ ngẩng đầu lên nhìn về phía cuối chân trời, đang định hành lễ cung tiễn thì một giọng nói từ phía chân trời truyền đến: “Không cần hành lễ, có lòng là được”.
Nghe vậy, Vị Ương Thiên do dự trong giây lát, cuối cùng vẫn hành lễ.
Ở phía chân trời xa xôi, một tiếng thở dài vang lên.
Diệp Huyên kéo Vị Ương Thiên trở về nhà cây, lúc này người của Cổ Vu Tộc vẫn ở đó, Diệp Huyên cười nói: “Cổ tộc trưởng, nói một câu thật lòng thì cô bé này là một người thừa kế rất tốt đó, nếu như mấy người bồi dưỡng cho thật tốt, tương lai Cổ Vu Tộc chắc chắn sẽ hưng thịnh!”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Huyên sống ở Cổ Vu Tộc, mỗi ngày ngoài việc làm bạn với Vị Ương Thiên thì hắn còn có một nhiệm vụ khác, đó là tìm kiếm đạo tắc!
Đại thần tầng hai đã cảm nhận được hơi thở đạo tắc ở nơi này, chuyện này chứng minh ở đây chắc chắn có đạo tắc.
Đáng tiếc là hắn tìm kiếm mấy ngày nhưng cũng không thấy!
Trong quãng thời gian này, Diệp Huyên cũng chú ý tới thái độ của Cổ Vu Tộc với Vị Ương Thiên, hắn phát hiện ra Cổ Vu Tộc vô cùng tôn kính Vị Ương Thiên, bởi vì thiên phú Vị Ương Thiên thể hiện ra quá mức đáng sợ, hiện giờ toàn bộ Cổ Vu Tộc đều coi cô bé là báu vật!
Thêm hai ngày nữa, Diệp Huyên vẫn không tìm thấy tung tích của đạo tắc ở đâu, đại thần tầng hai cũng không cảm nhận được hơi thở của đạo tắc nữa!
Diệp Huyên định tiếp tục tìm kiếm nhưng đúng lúc này, đá truyền âm của hắn có động tĩnh.
Nam Cung gửi tới.
Thương Việt gặp chuyện rồi!
Nam Cung gửi tin tới, Thương Việt tiến vào sơn mạch Vạn Thú, bốn ngày sau thì không có bất kỳ tin tức gì cả!
Sau khi nhận được tin tức này, Diệp Huyên lập tức tới tìm Vị Ương Thiên.
“Huynh phải đi à?”, Vị Ương Thiên nắm chặt cánh tay Diệp Huyên.
Diệp Huyên gật đầu: “Bằng hữu của ta có chuyện, ca ca phải tới đó xem sao!”
Vị Ương Thiên cúi đầu xuống, Diệp Huyên định nói gì thì đúng lúc này Vị Ương Thiên đột nhiên buông tay ra, nói nhỏ: “Ca ca phải cẩn thận đó”.
Diệp Huyên xoa đầu Vị Ương Thiên, cười nói: “Ở đây tu luyện cho thật tốt, nếu có vấn đề gì thì bất cứ lúc nào cũng có thể truyền âm cho ta!”
Vị Ương Thiên cười nói: “Vâng!”
Diệp Huyên gật đầu, không nói gì tiếp cả, quay người ngự kiếm biến mất ở phía cuối chân trời.
Vị Ương Thiên đứng nguyên tại chỗ, hồi lâu sau vẫn chưa rời đi.
Nếu khi khó khăn được ai đó giúp đỡ một lần thì suốt đời này sẽ nhớ mãi về người đó.
Sau khi Diệp Huyên rời khỏi Cổ Vu Tộc thì tiến thẳng tới sơn mạch Vạn Thú.
Hiện giờ Nam Cung cũng đang chạy tới sơn mạch Vạn Thú.
Trên đường đi, sắc mặt Diệp Huyên trở nên có chút nặng nề.
Hiện giờ hắn mới phát hiện ra nếu như Liên Minh Hộ Giới muốn kết minh với những thế lực này, đồng thời chịu trả thù lao nhất định, gần như những thế lực này sẽ không từ chối.
Giống như ở Cổ Vu Tộc, nếu như không có cô gái áo đỏ thì Cổ Vu Tộc đã đứng về phía Liên Minh Hộ Giới!
Bởi vì thực lực tổng hợp của Liên Minh Hộ Giới mạnh hơn Thương Kiếm Tông rất nhiều!
Hiện giờ Thương Việt gặp chuyện, sợ rằng sơn mạch Vạn Thú đã chọn đội rồi!
Vừa nghĩ vậy, Diệp Huyên lập tức thông báo cho tông môn.
Thế nhưng không nhận được câu trả lời!
Cho dù như vậy, Diệp Huyên vẫn tiến thẳng tới sơn mạch Vạn Thú.
Thật ra sơn mạch Vạn Thú chính là vách ngăn giữa Yêu Tộc và nhân loại, hai bên không xâm phạm lẫn nhau.
Cho tới giờ, thực lực chân chính của sơn mạch Vạn Thú và Huyền Môn vẫn là một điều bí ẩn.
Một ngày sau, Diệp Huyên ngự kiếm đi tới sơn mạch Vạn Thú, dãy núi kéo dài tới mấy chục vạn dặm, núi nối liền núi, mênh mông không giới hạn.
Sau khi tiến vào sơn mạch Vạn Thú, Diệp Huyên nhìn thấy rất nhiều biển cảnh báo, bên trên viết cấm nhân loại tiến vào đây!
Hiển nhiên sơn mạch Vạn Thú không hề có thái độ gì tốt với nhân loại!
Diệp Huyên tăng tốc độ, rất nhanh sau đó hắn đã tiến vào sâu trong dãy núi, khi hắn tiến tới lối vào một hẻm núi, một người đàn ông trung niên cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.
Cường giả Ngự Pháp Cảnh!
Người đàn ông trung niên kia nhìn Diệp Huyên: “Ngươi là ai hả?!”
Diệp Huyên ôm quyền: “Thương Kiếm Tông, Diệp Huyên!”
Diệp Huyên!
Nghe thấy cái tên Diệp Huyên, người đàn ông trung niên kia nhắm mắt lại: “Ngươi chính là Diệp Huyên bị Liên Minh Hộ Giới truy nã hả?!”
Diệp Huyên gật đầu.
Người đàn ông trung niên kia bình tĩnh nói: “Ngươi tới sơn mạch Vạn Thú làm gì!”
Diệp Huyên nói: “Mấy ngày trước có một đệ tử Thương Kiếm Tông ta tới sơn mạch Vạn Thú xin gặp Thú Vương, đến nay hắn ta vẫn chưa đi ra ngoài, cũng không có tin tức gì cả, vãn bối tới đây để tìm người!”
Người đàn ông trung niên kia nhìn Diệp Huyên, đáp: “Hắn ta ăn nói lỗ mãng, đã bị Thú Vương nhốt lại, nếu như Thương Kiếm Tông các ngươi muốn thì hãy mang mười tỷ linh thạch cực phẩm tới chuộc người!”
Nghe vậy, sắc mặt Diệp Huyên lập tức trầm xuống.
Hiển nhiên sơn mạch Vạn Thú đã lựa chọn đứng phe Liên Minh Hộ Giới.
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta biết rồi!”
Nói xong hắn xoay người rời đi.
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên kia đột nhiên nói: “Đứng lại!”
Diệp Huyên dừng bước, người đàn ông trung niên kia lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng đây là Thương Kiếm Tông hả? Ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
Diệp Huyên cười nói: “Các hạ muốn giữ cả ta lại đây hay sao?”
Người đàn ông trung niên kia cười nói: “Đoán đúng rồi! Ngươi ngoan ngoãn ở lại hay để ta…”
Lúc này Diệp Huyên quay người tung ra một kiếm.
Vù!