Con mãnh thú này chẳng khác nào một ngọn núi nhỏ, đang uống nước bên bờ sông.
Nhìn thấy hình thể của nó, khóe miệng Diệp Huyên giật giật, thế này cũng có hơi lớn rồi!
Chiến Quân đột nhiên nhảy lên một cái, tựa như dây cung rời trên bay về phía con thú đó.
Diệp Huyên ngây người, tên này nói ra tay là ra tay à!
Hắn đang muốn ra tay, đột nhiên, hắn cúi đầu nhìn xuống đất, một giây sau, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Lúc này, con thú đang nổi điên ở phía xa đột nhiên xoay người, một giây sau, nó đánh một chưởng về phía Chiến Quân.
Chiến Quân không hề tránh né mà đánh một quyền lên trên.
Ầm!
Sau một tếng nổ vang, Chiến Quân liên tục lùi mười mấy trượng, sau khi hắn ta dừng lại, đang muốn ra tay nữa thì lúc này, mặt đất xung quanh đột nhiên nứt ra, chỉ chốc lát, hai con mãnh thú có hình thể bằng với con thú điên kia bò lên khỏi mặt đất.
Đều là Thánh Cảnh!
Thấy cảnh này, sắc mặt Chiến Quân lập tức thay đổi!
Bị mai phục rồi!
Lúc này, Diệp Huyên đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn ta, nhìn thấy Diệp Huyên, Chiến Quân ngây người, sau đó hỏi: “Huynh không chạy à?”
Nãy giờ Diệp Huyên chưa từng xuất hiện, hắn ta cứ tưởng Diệp Huyên đã chạy rồi!
Diệp Huyên cười nói: “Ba đánh một, huynh sẽ chết chắc, ba đánh hai, chúng ta còn miễn cưỡng có chút hy vọng, huynh thấy sao?”
Sở dĩ không bỏ chạy đương nhiên là vì hắn cảm thấy con người Chiến Quân này không tệ, nếu bỏ chạy vào lúc này thì thật sự hơi thất đức!
Chiến Quân nhìn Diệp Huyên: “Huynh đúng là thú vị!”
Diệp Huyên cười, sau đó nhìn con yêu thú trước mắt, luc này, nó cũng đang theo dõi hắn.
Diệp Huyên mở lòng bàn tay ra, một thanh kiếm xuất hiện trong tay hắn!
Chiến Quân hơi ngây người: “Diệp huynh, huynh là kiếm tu?”
Diệp Huyên gật đầu.
Chiến Quân đang muốn nói chuyện, con mãnh thú phía xa đột nhiên nhảy lên một cái, thấy thế, sắc mặt Diệp Huyên và Chiến Quân thay đổi, hai người vội lùi về sau.
Ầm!
Con mãnh thú rơi xuống đất, vị trí ban đầu hai người đứng sụp xuống, lúc này, mấy tia kiếm quang đã chém lên người nó.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Mấy tia kiếm quang kia lập tức tạo thành mấy lỗ thủng lớn trên người con mãnh thú, máu tươi bắn tung tóe!
Diệp Huyên đang muốn tiếp tục ra tay, lúc này, con mãnh thú bên cạnh hắn đột nhiên đánh tới một chưởng, xung quanh lập tức tối lại tựa như trời sập!
Chiến Quân bên cạnh hắn giẫm chân phải một cái, người bay lên trời, trên không trung, Chiến Quân đánh một quyền vào bàn tay của con cự thú.
Ầm!
Con cự thú kia lập tức lùi nhanh về sau, nhưng Chiến Quân cũng rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu dưới đất!
Một con mãnh thú khác ở bên phải lại xông về phía bọn họ, mỗi một bước chân của nó đều khiến mặt đất rung lên, cực kỳ đáng sợ!
Chiến Quân nói: “Hai con nhỏ một con to, huynh đánh con nào!”
Diệp Huyên nhìn con mãnh thú to trước mặt mình: “Con này giao cho ta!”
Dứt lời, hắn lập tức biến mất, một giây sau, mấy tia kiếm khí đột nhiên chém lên người con mãnh thú trong chốc lát, vô số máu tươi bắn ra từ trên người nó.
Vì tốc độ phi kiếm của Diệp Huyên thật sự quá nhanh, con mãnh thú điên cuồng này hoàn toàn không ngăn được, vì thế nó trực tiếp từ bỏ việc phòng ngự, sau đó đánh một chưởng về phía Diệp Huyên trên không trung, một chưởng này vô cùng mạnh mẽ, một chưởng đảo qua, không gian xung quanh cũng chấn động như muốn sụp đổ!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Huyên hơi thay đổi, hắn không chọn cố chống đỡ, vì tuyệt đối không chống được! Hắn quyết đoán di chuyển, tránh thoát một đòn mạnh này, cùng lúc đó, hắn còn chém về phía trước một cái, vô số tia kiếm khí lập tức chém lên người con mãnh thú với những góc độ khác nhau, chẳng mấy chốc, cả người con mãnh thú điên cuồng lại có máu tươi bắn ra.
Đánh du kích!
Diệp Huyên không ngừng né tránh trên không trung, mỗi một lần né tránh, phi kiếm của hắn đều có thể chém ra mấy vết thương trên người con mãnh thú điên cuồng này, chẳng bao lâu, trên người nó đã có mấy chục vết thương lớn!
Mà khoảng một khắc sau, con mãnh thú đột nhiên giận dữ gầm lên, sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, cho rằng đối phương nổi giận muốn ra chiêu nên lập tức muốn né tránh, mà lúc này, con mãnh thú đột nhiên xoay người bỏ chạy.
Hai con yêu thú khác cũng chạy theo!
Diệp Huyên ngây người, sao lại chạy rồi?
Chiến Quân ở bên cạnh Diệp Huyên cười khổ: “Kiếm của huynh có thể chém vỡ phòng ngự của nó, còn tiếp tục nữa thì nó sẽ chết chắc! Dù không chết cũng sẽ bị thương nặng, mà ở đây, bị thương nặng chẳng khác nào sẽ chết, cho nên nó mới chọn bỏ chạy…”
Nói đến đây, một chuyện bất ngờ xảy ra, một chùm kim quang đột nhiên xuất hiện trên đầu hai người, một giây sau, chùm kim quang kia lập tức bao phủ lấy Diệp Huyên!
Chẳng mấy chốc, không gian ở chân trời phía xa chấn động, như có thứ gì đang lao nhanh.
Diệp Huyên sa sầm mặt: “Chiến huynh, huynh đi trước đi!”
Hắn vừa nói xong, bốn hư ảnh đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Đều là trên Thánh Cảnh!
Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt Chiến Quân cũng thay đổi: “Diệp huynh, đây… đây là?”
Diệp Huyên đáp: “Kẻ thù của ta, huynh đi trước đi!”
Chiến Quân trầm giọng hỏi: “Diệp huynh, huynh cảm thấy bọn họ sẽ thả ta đi sao?”
Diệp Huyên cười khổ: “Xin lỗi, làm liên lụy đến huynh rồi!”
Chiến Quân đột nhiên lấy một tấm bùa ra, một giây sau, tấm bùa kia biến thành một tia kim quang bay lên trời.
Diệp Huyên khó hiểu: “Đây là?”
Chiến Quân đáp: “Gọi người!”
Diệp Huyên suy nghĩ, sau đó nói: “Phiền gọi nhiều một chút… Nếu không, ta hơi sợ!”
Chiến Quân: “…”