Họa sư nhìn về phía Diệp Huyên, Diệp Huyên cười nói: “Tiền bối rất mạnh! Thật sự rất mạnh! Nhưng nếu tiền bối mạnh hơn bây giờ gấp mười hoặc gấp trăm lần thì sao? Lúc đó, tiền bối chỉ cần nói một câu là được!”
Họa sư cười nói: “Lời ngươi nói cũng có lý. Đúng là ta có thể giết rất nhiều người, thậm chí là cứu rất nhiều người, nhưng lại không ngăn được lòng tham và ác niệm của họ”.
Nói xong, nàng ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, lúc này, chân trời đã bị một tinh võng to lớn bao trùm.
Họa sư nhẹ giọng nói: “Bọn họ sẽ không bỏ qua cho ngươi”.
Diệp Huyên đáp: “Ta biết!”
Họa sư nói: “Đại chiến diễn ra, ta và Vị Ương chắc chắn sẽ bị giữ chân, khi đó, ngươi nên tự vệ như thế nào đây?”
Diệp Huyên im lặng.
Họa sư nhìn về phía Diệp Huyên: “Bây giờ ngươi có hai sự lựa chọn, một là giao món bảo vật đó ra, chuyển tai họa này ra ngoài, thứ hai là trốn!”
Diệp Huyên cười khổ: “Đều không phải cách!”
Họa sư thắc mắc: “Tại sao?”
Diệp Huyên đáp: “Thứ nhất, không phải ta không muốn giao bảo vật này ra, mà là nó đã liên kết với tâm thần của ta, trừ khi nó tự nguyện đi, nếu không thì ta không làm gì được cả!”
Đúng như hắn nói, hắn hoàn toàn không thể khống chế tháp Giới Ngục này, ít nhất là hắn không có cách lấy nó ra.
Hơn nữa trước đây đại thần tầng hai từng nói với hắn, sở dĩ tháp Giới Ngục này đi theo hắn là vì cô gái váy trắng…
Tóm lại là hắn cũng rất khó chịu!
Họa sư nhìn Diệp Huyên: “Nếu không thể giao bảo vật này ra, vậy vì sao không trốn?”
Diệp Huyên cười khổ: “Ta trốn thoát sao?”
Họa sư nhẹ giọng nói: “Cũng đúng, ngươi là mục tiêu của bọn họ, dù ngươi trốn đến đâu, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi”. Đọc nhanh & update liên tục tại trang VietWriter
Diệp Huyên cười khổ: “Đúng thế! Ai cũng có thể trốn, chỉ mỗi ta là không. Ở lại đây, đi theo mọi người, có lẽ ta còn có chút cơ hội sống!”
Nói đến đây, hắn im lặng một lát rồi tiếp tục: “Nếu mọi người sợ ta liên lụy đến mình, ta có thể rời đi!”
Họa sư cười nói: “Sao có thể? Ngươi rời đi, bọn họ vẫn sẽ không bỏ qua cho tinh vực Vị Ương, mà ngươi ở lại đây cũng là một trợ lực lớn, không phải sao?”
Diệp Huyên cười khẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cuối chân trời.
Họa sư nói: “Ta muốn đi đến nơi khác một chuyến, ngươi ở lại đây giúp đỡ Bạch tiên sinh… Giúp ông ấy khuyên Vị Ương, nàng tính tình chính trực, còn nóng nảy, rất dễ làm chuyện quá khích!”
Diệp Huyên gật đầu một cái: “Được!”
Họa sư xoay người rời đi.
Lúc này, họa sư đột nhiên nhìn về phía Diệp Huyên: “Ta có thể đi vào trong người ngươi không?”
Diệp Huyên sửng sốt.
Trong người?
Họa sư biết tháp Giới Ngục?
Họa sư cười nói: “Trong người ngươi có không gian, đúng không?”
Diệp Huyên gật đầu: “Thứ cho ta nói thẳng, tốt nhất người đừng đi vào”.
Họa sư hỏi ngược lại: “Vì sao?”
Diệp Huyên hơi do dự, sau đó đáp: “Nguy hiểm!”
Hắn biết họa sư rất mạnh, mạnh hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều, nhưng trực giác nói với hắn, kẻ ở tầng thứ năm mạnh hơn!
Quan trọng nhất là nếu họa sư đi vào đánh nhau với tầng thứ năm, vậy người xui xẻo chắc chắn là hắn!
Họa sư suy nghĩ một lát rồi nói: “Sau khi chuyện này kết thúc, nếu chúng ta còn sống thì ta muốn đi vào xem thử, được chứ?”
Diệp Huyên cười đáp: “Được!”
Họa sư cười khẽ, xoay người rời đi.
Trên tường thành, Diệp Huyên nhìn về phía xa xa, nơi đó chính là Ma Kha tộc.
Kiếm!
Kiếm Ma Kha này…
Diệp Huyên suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Kiếm này ta nhất định sẽ trả… Bây giờ bận, sau này hẳn trả vậy!”
Nói xong, hắn xoay người rời đi.
Trong một cung điện ở Ma Kha tộc, ông lão lưng còng nhìn Mạc Tà: “Ngươi cho Diệp Huyên mượn thanh kiếm kia rồi?”
Mạc Tà gật đầu.
Ông lão lưng còng im lặng một lát rồi hỏi: “Hắn sẽ trả lại chứ?”
Mạc Tà hơi do dự, sau đó nói: “Hắn là thiên tài yêu nghiệt nhất của tinh vực Vị Ương, ta tin tưởng nhân phẩm của hắn!”
Ông lão lưng còng nhẹ giọng nói: “Theo ta điều tra, ở trong mắt người này… dường như nhân phẩm không có giá trị lắm!”
Mạc Tà: “…”