Hứa Hạo Nhiên tự nhủ, lúc đầu cậu ta không có phản ứng, nhưng ngay sau đó cậu ta đã lập tức vươn tay che miệng lại.
Sau đó, hét lên kinh ngạc: "Đậu, vi diệu vãi, em có thể nói chuyện dưới nước này".
"Anh rể, nãy em nói chuyện với anh đấy, anh nói em cũng nghe thấy đó, bộ đồ lặn lượng tử của anh cao cấp quá".
Lý Phong thờ ơ nói: "Còn có nhiều thứ cao cấp hơn đang chờ em đấy, đừng nóng, đâu sẽ có đó".
Lúc này, Lý Phong quay đầu lại nói với Hứa Mộc Tình bên cạnh: "Lần này dẫn mọi người xuống có hai mục đích chính. Thứ nhất là tìm ra nguyên nhân thực sự khiến Lý Liễu Nhi trở nên như thế này".
"Thứ hai là để em cảm nhận một môi trường hoàn toàn mới, tìm xem có thể có khả năng đột phá bản thân hay không".
Ngay khi nhắc đến Lý Liễu Nhi, khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên lập tức có vẻ rất căng thẳng.
Cậu ta vội vàng nói với Lý Phong: "Anh rể! Anh vừa nói nước này là gì mà Nhược Thủy ấy".
"Loại nước này sẽ đóng thành băng ngay khi chạm vào. Tại sao lại có cá?"
"Hơn nữa vua cương thi vừa mới nhảy ra ngoài".
"Có phải có thứ gì đó đáng sợ hơn vua cương thi ở đây không?"
Ngay khi Hứa Hạo Nhiên vừa dứt lời, bóng đen vừa rồi lại vụt qua họ.
Thứ đó bơi rất nhanh, Hứa Hạo Nhiên và Hứa Mộc Tình hoàn toàn không thể nhìn được hình dáng của nó, khi nó bơi qua, cũng sẽ cuốn theo một dòng nước mạnh.
Hứa Mộc Tình cả người lập tức bị nước cuộn tròn lại, nếu không phải Lý Phong vươn tay ôm lấy vòng eo thon thả của cô, e rằng cả người đã bị cuốn đi mất rồi.
Về phần Hứa Hạo Nhiên, không biết từ lúc nào, Lý Liễu Nhi đã đứng sau lưng cậu ta, dùng hai tay ôm chặt lấy cơ thể Hứa Hạo Nhiên.
Dưới góc nhìn của Lý Phong và Hứa Mộc Tình, mối quan hệ của hai người hiện tại có vẻ rất thân thiết và mập mờ.
Hứa Mộc Tình nói với Lý Phong: "Anh có nhận thấy rằng Liễu Nhi có vẻ bớt cứng nhắc hơn sau khi xuống không".
Lý Phong khẽ gật đầu: "Chuyện của Liễu Nhi em không cần quan tâm, cứ giao cho hai người bọn họ tự xử lý. Bây giờ em nghe theo lời anh nói, khoanh chân ngồi xuống đi".
Hứa Mộc Tình tuyệt đối tin tưởng Lý Phong, bất kể Lý Phong nói gì, cô cũng sẽ làm theo vô điều kiện.
Mà môi trường này thực sự rất kỳ diệu.
Sau khi ngồi xuống, Hứa Mộc Tình làm theo đúng những gì Lý Phong đã nói, nín thở ngưng thần nhắm mắt lại.
Sau khi nhắm mắt, Hứa Mộc Tình sẽ có cảm giác sợ hãi vì không thể nhìn thấy cảnh vật xung quanh.
Hơn nữa, Hứa Mộc Tình sớm nhận ra rằng dường như cô không cảm nhận được sự tồn tại của Lý Phong, xung quanh cô trở nên trống rỗng, như thể cả người cô chìm vào một không gian kỳ dị.
Nếu không phải giọng nói của Lý Phong vẫn lọt vào tai cô, Hứa Mộc Tình đã sợ hãi mở to hai mắt ra rồi.
Từ từ, một cảnh tượng rất kỳ dị xuất hiện trước mặt Hứa Mộc Tình.
Dù lúc nào cũng nhắm mắt, nhưng không biết tại sao, cô lại phát hiện thế giới tối như mực này có rất nhiều ánh sáng màu sắc, những ánh sáng này thành từng chùm, không ngừng trôi nổi xung quanh cô.
Ánh sáng ban đầu có nhiều màu sắc này chuyển dần thành màu xanh lam đậm.
Giọng nói của Lý Phong lại lọt vào tai Hứa Mộc Tình: "Bây giờ em có nhìn thấy thứ gì có màu sắc không?"
Hứa Mộc Tình nhắm mắt lại, khẽ gật đầu nói: "Em nhìn thấy những viên sáng xanh, tròn tròn, giống như những viên bánh trôi, chúng ở quanh em".
Nghe thấy Hứa Mộc Tình nói vậy, Lý Phong hơi hơi sửng sốt.
Từ trong câu nói của Hứa Mộc Tình, Lý Phong biết được một thông điệp khiến anh cảm thấy khá hứng thú.
Bởi vì, trong một môi trường như vậy, rất hiếm có người bình thường nào có thể tĩnh tâm và cảm nhận được ánh sáng bên cạnh.
Nhưng Hứa Mộc Tình không chỉ cảm thấy nó mà còn nhìn thấy những viên sáng có kích thước bằng những viên bánh trôi nước.
Hiện tượng này đủ cho thấy bản thân Hứa Mộc Tình cũng có tiềm năng rất lớn.
Lý Phong bên cạnh Hứa Mộc Tình từng bước dạy dỗ cô, trong khi Hứa Hạo Nhiên và Lý Liễu Nhi bây giờ bị cuốn vào một bầu không khí rất kỳ lạ.
Hai người đang đứng dưới nước, cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, bất động.
Mà lúc này, bóng đen lại lao tới.
Trước khi Hứa Hạo Nhiên kịp phản ứng, thứ đó đã há to miệng và nhanh chóng nuốt chửng Lý Liễu Nhi vào trong!
Khoảnh khắc Hứa Hạo Nhiên nhìn thấy Lý Liễu Nhi bị nuốt chửng, cậu ta như thể phát điên.
Hứa Hạo Nhiên, người luôn đối xử với mọi thứ với trạng thái lảng tránh, không biết dũng khí từ đâu ra lúc này, đột nhiên gầm lên một tiếng, sau đó nhảy lên cao, giang hai tay ra ôm chặt lấy chân của thứ đó!
Chân? !
Hứa Hạo Nhiên nhất thời có chút sững sờ, cá có chân làm sao được?
Vào lúc này, khi Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu lên, đồng tử của cậu ta run lên vì sợ hãi.
Bởi vì cậu ta thấy rằng thứ cậu ta đang ôm không phải là cá, mà là một cái, gì nhỉ, thành thật mà nói, cậu ta cũng không biết nó là gì.
Bởi vì vẻ ngoài của nó trông rất giống con rồng mà người ta hay nói đến.
Nhưng vấn đề là, nhìn chung rồng rất dài và đẹp, tương tự như rắn, nhưng con rồng trước mặt quá mập thì phải?
Cảm giác như một con rồng rõ ràng là thừa cân!
Tuy nhiên, Hứa Hạo Nhiên không chắc thứ này có phải là rồng hay không.
Nhưng có một điều chắc chắn là nó có bốn chân, bây giờ Hứa Hạo Nhiên đang bám vào hai chân trước của nó.
Thứ khổng lồ này cứ lững thững trôi trong nước, có tốc độ rất nhanh, trong lúc bơi nó liên tục vẫy chân trước, định ném Hứa Hạo Nhiên lên mặt đất.
Chương 867: Cái thứ này thế mà lại biết nói chuyện
Nhưng Hứa Hạo Nhiên sao có thể buông tay vào lúc này được?
Kết quả là, một người một rồng cứ vậy chiến đấu dưới nước.
Sau hơn mười phút giằng co, sinh vật vốn béo phì dưới nước rõ ràng cảm thấy hơi đuối sức.
Bởi vì Hứa Hạo Nhiên thực sự ôm rất chặt, cho dù có vung thế nào, cũng không có cách nào ném Hứa Hạo Nhiên đi.
Cuối cùng, nó không thể bơi, từ từ đáp xuống một nơi có rong rêu tương đối um tùm, nó định dùng những cây này để chà xát Hứa Hạo Nhiên cho rơi ra.
Nhưng Hứa Hạo Nhiên ngay lập tức lợi dụng thời cơ nhanh chóng leo lên vị trí cổ rồng, sau đó như một con bạch tuộc dùng tay và chân ghìm chặt cổ nó.
"Buông ra! Loại người phàm hèn mọn như mày mà dám ra tay với kẻ cao quý như tao à?"
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt, không ngờ thứ này lại có thể nói được.
Tuy nhiên, nói được là tốt rồi. Điều cậu ta lo lắng nhất là không thể giao tiếp.
Thế là, Hứa Hạo Nhiên càng siết chặt, vừa bóp cổ đối phương vừa rống to.
"Nếu mày không nôn Liễu Nhi ra, tao sẽ sống chết với mày. Để xem rốt cuộc ai mới là người chết cuối cùng!"
Nói rồi, Hứa Hạo Nhiên ngày càng siết chặt hơn, cậu ta thường ngày yếu đuối, lúc này lại thể hiện bản lĩnh chưa từng có.
Mặc dù loài rồng này có thể bơi tự do trong nước nhưng cổ lại là điểm yếu của nó.
Bởi vì bị Hứa Hạo Nhiên siết chặt đến mức thở không ra hơi, lúc này chỉ có thể cầu xin sự thương xót: "Được, được rồi! Tôi nôn cô ta ra là được chứ gì".
Nói rồi, đầu con rồng đột nhiên lay động, sau đó Lý Liễu Nhi bị phun ra từ cái miệng rộng của nó.
Vừa nhìn thấy Lý Liễu Nhi, Hứa Hạo Nhiên vội vàng chạy tới.
Hứa Hạo Nhiên ôm chặt lấy Lý Liễu Nhi, ánh mắt lộ ra vẻ săn sóc quan tâm.
Khi Lý Liễu Nhi ở bên cạnh cậu ta trước đây, cậu ta chưa từng có cảm xúc mạnh mẽ như vậy.
Nhưng khi Lý Liễu Nhi bị con quái vật này nuốt chửng, một cảm xúc chưa từng có bao trùm khắp cơ thể cậu ta.
Lúc này, Hứa Hạo Nhiên mới nhận ra tầm quan trọng của Lý Liễu Nhi đối với bản thân.
Dù không nói được, Lý Liễu Nhi cũng chưa bao giờ chủ động bày tỏ bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, sự tồn tại của Lý Liễu Nhi có ý nghĩa rất đặc biệt đối với Hứa Hạo Nhiên.
Cô ấy dường như đã trở thành một người không thể thiếu trong cuộc đời của Hứa Hạo Nhiên.
Mặc dù Hứa Hạo Nhiên không biết đó có phải là tình yêu hay không, nhưng cậu ta đã tự nhủ rằng không thể để Lý Liễu Nhi bị thương bằng bất cứ giá nào.
Hứa Hạo Nhiên ôm chặt lấy Lý Liễu Nhi, đưa tay ra để lau chất lỏng trên mặt Lý Liễu Nhi.
Còn Lý Liễu Nhi thì nhìn Hứa Hạo Nhiên không chớp mắt, đôi mắt vẫn đờ đẫn và ngây ngốc như lúc ban đầu.
Tuy nhiên, bất chấp điều này, Hứa Hạo Nhiên đã thở phào nhẹ nhõm khi thấy rằng Lý Liễu Nhi vẫn ổn.
Lúc này, con rồng béo sau lưng Hứa Hạo Nhiên nói: "Tôi không định ăn thịt cô ta nữa. Cậu căng thẳng thế làm gì?"
"Hơn nữa, cô ta còn sống vì cô ta ở trong bụng tôi đấy, không thì cô ta đã thành bộ xương khô lâu rồi".
Hứa Hạo Nhiên đột ngột quay đầu lại và nhìn sinh vật trắng như tuyết có hình dáng kỳ lạ trước mặt.
Vừa rồi Hứa Hạo Nhiên đã phát hiện ra nó trông rất giống một con rồng, nhưng bây giờ từ góc nhìn của cậu ta, nó dường như không còn giố