Diệp Huyên nhìn thanh kiếm trước mặt, ngây người, khó hiểu.
Mạc Tà ở đối diện ngẩng đầu nhìn lên chân trời, nhẹ giọng nói: “Nếu không liên thủ, tất cả mọi người đều không có đường sống!”
Mấy cao thủ của Ma Kha tộc gồm Tả Thanh đứng phía sau Mạc Tà đều im lặng.
Cao thủ của tinh vực Vị Ương bên phía Diệp Huyên cũng im lặng.
Liên thủ!
Lúc này, dù là người của Ma Kha tộc hay người của tinh vực Vị Ương cũng đều hiểu một chuyện, đó là nếu hai bên không liên thủ thì chắc chắn chỉ có một con đường chết!
Liên thủ liều mạng thì còn có lối thoát!
Dù đã từng là kẻ thù, nhưng bây giờ vì sinh tồn, hai bên không thể không liên thủ!
Diệp Huyên duỗi tay nắm chặt lấy kiếm Ma Kha trước mặt, một sức mạnh cường đại lập tức tuôn ra từ trong kiếm, sau đó tập trung vào người hắn.
Người Diệp Huyên rung lên một trận, hắn mở mắt ra, trong mắt xuất hiện đôi đồng tử màu máu!
Sắc mặt Diệp Huyên thay đổi, vội vã buông kiếm, nhìn về phía Mạc Tà.
Mạc Tà nhẹ giọng nói: “Kiếm Ma Kha, từ sau tiên tổ đời đầu tiên của Ma Kha tộc ta thì không ai có thể sử dụng được nó nữa! Kiếm này có lực lượng Ma Kha và giết chóc chi niệm. Từ sau tiên tổ, không ai trong Ma Kha tộc ta có thể điều động kiếm này nữa. Linh hồn của tiên tổ đưa kiếm này cho ta, hy vọng ta có thể sử dụng nó, nhưng ta không có hứng thú với kiếm đạo, cho nên…”
Nói đến đây, hắn ta nhìn về phía Diệp Huyên: “Cho ngươi mượn tạm đấy!”
Diệp Huyên im lặng.
Khi nãy lúc vừa cầm kiếm lên, hắn cảm thấy có một sức mạnh cường đại tiến vào trong người mình, nhưng đồng thời, hắn còn cảm thấy có một khoảnh khắc mình đã trở thành không phải là mình!
Nguồn sức mạnh kia muốn điều khiển hắn!
Hơn nữa, khoảnh khắc đó, trong đầu hắn tràn ngập ý muốn giết người! Muốn giết chết mọi thứ!
Mạc Tà hỏi: “Không dám cầm à?”
Diệp Huyên lắc đầu: “Đã sắp chết rồi! Còn có cái gì không dám cầm chứ!”
Dứt lời, hắn lập tức cầm lấy thanh kiếm Ma Kha này!
Ầm!
Một sức mạnh cường đại lập tức tràn vào người Diệp Huyên, hai mắt Diệp Huyên lập tức mở to một lần nữa, trong hốc mắt là đôi đồng tử đỏ như máu!
Tay phải của Diệp Huyên nắm chặt thanh kiếm, người vẫn không ngừng run rẩy.
Chiến Quân bên cạnh Diệp Huyên trầm giọng nói: “Diệp huynh, huynh không sao chứ?”
Diệp Huyên run giọng đáp: “Giết người, ta muốn giết người!”
Chiến Quân: “…”
Mạc Tà ở bên cạnh Diệp Huyên ngẩng đầu nhìn lên mấy Thần Pháp Sư kia, nhẹ giọng nói: “Giết!”
Dứt lời, hắn ta giẫm nhẹ chân phải, bay lên trời.
Mấy người Địa Sát cũng đuổi sát theo sau, chỉ có Tả Thanh là không đi cùng.
Bên phía Diệp Huyên, mấy người Trọc cũng không chịu yếu thế, đồng loạt phóng lên trời.
Diệp Huyên vẫn đứng yên tại chỗ, lúc này hắn vẫn hơi không thể khống chế luồng sức mạnh kia! Mà hắn còn phát hiện thần trí của mình hơi hỗn loạn!
Lúc này, Tả Thanh ở bên cạnh Diệp Huyên đột nhiên nói: “Giết người đi! Giết người để giải tỏa nguồn sức mạnh kia!”
Diệp Huyên phóng lên trời, tấn công đám cao thủ Dị vực kia!
Trên không trung, Ngôn Sinh dẫn đầu mấy Thần Pháp Sư nhìn đám người Mạc Tà xông lên, vẻ mặt không chút cảm xúc. Sau lưng có vô số cao thủ xông về phía mấy người Mạc Tà.
Mạc Tà đang dẫn đầu chợt duỗi tay phải về phía trước rồi nắm lấy…
Ầm!
Không gian trước mặt hắn ta lập tức vặn vẹo rồi trở nên hư ảo, một giây sau, một sức mạnh kinh khủng xuất hiện từ trong không gian này, chân trời lập tức không ngừng có tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Ngôn Sinh nhìn Mạc Tà, đang muốn ra tay thì lúc này, Bạch tiên sinh và Mạc Thiên Xích của Ma Kha tộc đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta.
Đương nhiên bọn họ không thể để Ngôn Sinh ra tay với mấy người Mạc Tà và Diệp Huyên được, vì bây giờ, mấy người bọn họ vẫn chưa thể đấu lại Ngôn Sinh!
Bạch tiên sinh và Mạc Thiên Xích nhìn nhau, hai người nhanh chóng xông về phía Ngôn Sinh.
Ánh mắt Ngôn Sinh dần trở nên lạnh lẽo: “Tế trận!”
Dứt lời, ông ta đột nhiên di chuyển hai tay, một lá cờ đỏ rực xuất hiện trước mặt ông ta, trước mặt ba Thần Pháp Sư ở phía sau cũng xuất hiện ba lá cờ màu đỏ, sau đó bốn lá cờ mờ đi, cùng lúc đó, không gian xung quanh đột nhiên nóng lên, những làn sóng lửa thẩm thấu ra từ trong không gian, sau đó muốn nhấn chìm lấy Bạch tiên sinh và Mạc Thiên Xích.
Ngôn Sinh quay đầu nhìn một Thần Pháp Sư trong đó: “Ngươi đi đối phó với Diệp Huyên!”
Thần Pháp Sư kia gật đầu, một giây sau, ông ta lập tức biến mất, cùng lúc đó, một làn sóng lửa rơi xuống từ trên không trung, nhắm thẳng vào Diệp Huyên!
Diệp Huyên ở bên dưới như cảm nhận được, hắn ngẩng phắt đầu lên, sau đó, hắn đột nhiên giậm chân phải một cái, người biến thành một tia kiếm quang phóng lên trời!
Cứ thế, hỏa quang và kiếm quang va vào nhau trên không trung một cách thô bạo.
Ầm!
Cả chân trời chấn động một trận!
Vô số kiếm quang và hỏa quang lan tràn khắp chân trời, Diệp Huyên cũng bị sức mạnh to lớn kia làm rơi nhanh xuống!
Trên mặt đất bên dưới…
Ầm!
Diệp Huyên rơi xuống đất, vùng đất chấn động, lúc này, thân thể hắn đã rạn nứt, trên người vẫn còn có ngọn lửa! Nhưng lúc này, một sức mạnh kinh khủng lại liên tục không ngừng tập trung về phía hắn.
Lực lượng Ma Kha!
Nguồn sức mạnh này vẫn đang không ngừng phục hồi cơ thể cho Diệp Huyên, nhưng cũng đang không ngừng ăn mòn thần trí của hắn! Nếu không phải hắn kiên định, thì có lẽ đã bị sức mạnh này khống chế từ lâu rồi!
Trong không trung, Thần Pháp Sư kia nhìn chằm chằm Diệp Huyên, ông ta không ngờ Diệp Huyên lại có thể đỡ được một đòn của mình! Phải biết rằng cảnh giới của ông ta cao hơn Diệp Huyên tới mấy bậc đấy!
Yêu nghiệt!
Không chỉ Diệp Huyên, mà Mạc Tà kia cũng là yêu nghiệt!
Thần Pháp Sư quay đầu nhìn Mạc Tà phía xa, lúc này Mạc Tà đang điên cuồng tàn sát, ngoài cao thủ thế hệ trước thì gần như không ai có thể ngăn cản được hắn ta!
Ác Kỳ Lân và Đế Khuyển kia cũng vô cùng đáng sợ, sau khi hai con ác thú liên thủ đã chống lại được đại đa số đám yêu thú.