Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1004


Tuy nhiên, cuối cùng ông ta cũng phải nhịn xuống và cất bước theo sát anh.


“Mau gọi xe cứu thương.”


Phía trước người đàn ông đột ngột nói.


Phạm Thành thoạt nhìn liền sửng sốt, không biết liệu có phải đang nói ông ta, kết quả nam nhân trước mặt dừng bước chân lại một chút, quay đầu lạnh lùng nhìn ông ta.


Trong tiềm thức, bắp chân Phạm Thành chợt run lên, ngay lập tức động tác nhanh hơn não, trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi xe cấp cứu.


Khi ông ta cúp máy, lúc tiếp tục đi phía sau Phạm Nhật Minh, ông ta mới nhận ra.


Ông ta … bị xem là người hầu sao?


Phạm Thành tức giận đến ngứa răng ngứa lợi, nhưng hiện tại ông ta cũng không thể cùng anh so đo chuyện này.


Ông ta đành xụi mặt và đi theo sau người đàn ông.


Phạm Nhật Minh ôm Nguyễn Khánh Linh đi tới phòng khách.


Lúc này, ông cụ Phạm vẫn còn đang ngồi trong phòng khách, Hà Thanh cũng đang lúng túng đứng ở đó, khi nhìn thấy Phạm Nhật Minh xuất hiện, sắc mặt của cô ta càng trở nên tái nhợt hơn, cô ta cắn chặt môi dưới, khóe mắt hơi đỏ.


Cô ta cúi đầu nhìn ngón chân của mình, rõ ràng là đang do dự không biết có nên đi xin lỗi người đàn ông đó không.


“Khánh Linh bị sao vậy?”


Lúc này, ông cụ Phạm đã nhìn thấy bộ dạng của Nguyễn Khánh Linh, trong quá lòng lo lắng, vội vàng đứng dậy hỏi thăm.


“Cháu sẽ nói với ông sau.”


Nói xong Phạm Nhật Minh bước ra cửa, thế nhưng lúc vừa rời đi, tầm mắt đột nhiên quét qua trên người Hà Thanh, tràn ngập lạnh lẽo, nặng nề như một khúc gỗ nặng mấy vạn trượng ép chặt lên trái tim cô ta.


“Nhật…”


Hà Thanh muốn mở miệng, nhưng người đàn ông đã sải bước rời đi.


Xe cấp cứu vừa tới cửa, Phạm Nhật Minh đã bế người lên xe.


Anh cũng lên xe cấp cứu, xe vừa định rời đi, ông cụ Phạm cùng Hà Thanh đồng thời chạy ra, cô ta chạy nhanh lên phía trước, hai tay ôm lấy xe, hoảng sợ nói: “Xin lỗi! Nhật Minh! Em sai rồi. Em không nên đem Khánh Linh … ”


“Câm miệng.”


Phạm Nhật Minh lạnh lùng đánh gãy lời cô ta.


Ngay sau đó, anh nói với giọng điệu rất bình ổn, nhưng lạnh lẽo đến thấu xương: “Nếu cô ấy xảy ra chuyện gì, cô cũng đừng mong sẽ sống tốt, cút đi.”


Sau đó, nhân viên y tế nhìn thấy ánh mắt của Phạm Nhật Minh, bọn họ trực tiếp kéo tay Hà Thanh ra, đóng cửa xe, lập tức phóng đi.


Sau khi xe cấp cứu rời đi, nhà họ Phạm trong giây lát khôi phục lại sự im lặng ban đầu.


Màn đêm lại chìm vào tĩnh lặng.


Đột nhiên, một tiếng thở dài và nặng nề vang lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK