Vậy nên cô bèn hỏi về giá của một dây chuyền DR quý sau.
Thật ra cô cũng động lòng trước sợi dây chuyền đó, lại cứ phải đợi đến quý sau mới biết thông tin, nhưng mà bây giờ đã có giám đốc điều hành ở đây, vậy chắc chắn sẽ biết được tin tức cụ thể.
Nhưng mà Tưởng Vinh Hoa lại hiểu nhầm.
Ánh mắt gã ta nhìn Nguyễn Khánh Linh bỗng lóe sáng, sau đó lại nhanh chóng biến mất.
Một lát sau người đàn ông nói: “Cô Nguyễn, đối với những sản phẩm mới ra này cô có thể yên tâm, dù sao các bộ phận của chúng tôi đều tiến hành theo từng bước, nói cho cùng cũng là công ty lớn như vậy, muốn tôi chỉ giải thích cho cô về một món trang sức thì cũng hơi không thực tế, cô nói đúng không?”
Tưởng Vinh Hoa còn tưởng là Nguyễn Khánh Linh hỏi chuyện này là lập tức muốn lên nắm quyền rồi, nên là muốn ra oai phủ đầu cô.
Nghe vậy Nguyễn Khánh Linh lại không nhịn được nhíu mày nói: “Theo tôi biết thì một năm DR tổng cộng cũng chỉ ra mấy sản phẩm mới mà? Ông lại nói là ông không biết?”
Tưởng Vinh Hoa hiểu ra thắc mắc của cô, Vân Nhã Phương cũng vậy.
Nhưng mà chưa đợi Tưởng Vinh Hoa trả lời thì Vân Nhã Phương đã cười ha ha nói: “Cô Nguyễn, cô không nên hiểu lầm, bình thường những chuyện này đều không phải là chuyên môn của giám đốc Tưởng, không biết rõ cũng là điều bình thường, hay là lúc rảnh rỗi cô cứ đến công ty một chuyến? Tôi sẽ đặc biệt nói cho cô biết cách thức hoạt động và quy chế của công ty.”
Không hiểu sao khi Nguyễn Khánh Linh nghe thấy câu này của cô ta thì luôn cảm thấy không được tự nhiên.
Cô ta là một trợ lý mà muốn giảng giải cho mình quy chế của công ty? Sao cứ như là cô chỉ là nhân viên đi làm trong công ty thôi vậy?
Nhưng mà Nguyễn Khánh Linh cũng cười cười nói với Vân Nhã Phương: “Đúng vậy, đúng là tôi không quá hiểu tình hình công ty nên mới cần hai người thường xuyên báo cáo tình hình với tôi.”
Tất nhiên là Tưởng Vinh Hoa và Vân Nhã Phương đều không ngờ Nguyễn Khánh Linh sẽ trả lời như vậy.
Bọn họ đều cảm thấy hơi xấu hổ.
Vân Nhã Phương nhếch mép, còn Tưởng Vinh Hoa thì sờ sờ mũi một cái.
Hành động của hai người cứ như là Nguyễn Khánh Linh đã nói điều gì đáng chê cười lắm vậy.
Lại càng làm Nguyễn Khánh Linh cảm thấy khó chịu hơn.
Chẳng lẽ hai người này không thích mình quản lý việc của công ty DR? Hay là có nguyên nhân gì khác? Cô vẫn luôn cảm thấy hai người đang đá bóng qua lại với mình, tuy là bề ngoài có vẻ cũng kính, thái độ gì đó cũng rất đúng mực, nhưng mà luôn khiến cô cảm thấy hai người này không hề có ý tốt.
Đúng lúc này, Nguyễn Khánh Linh bỗng thấy Tưởng Vinh Hoa lễ phép cười, sau đó giống như là tiện miệng hỏi: “Đúng rồi, cô Nguyễn, không biết cô học ngành gì?”
Nguyễn Khánh Linh ngẩn ra, không hiểu tại sao Tưởng Vinh Hoa lại hỏi vấn đề này.
Nhưng mà cô vẫn trả lời thành thật: “Chuyên ngành văn học.”
Cô vừa nói xong thì chỉ nghe thấy tiếng cười khẽ của người phụ nữ kia.
Nguyễn Khánh Linh không vui nhìn Vân Nhã Phương, lúc này trên mặt của Tưởng Vinh Hoa cũng có ý cười.
Có vẻ như có hơi châm chọc, nhưng khi nhìn lại thì hình như không phải.
Nguyễn Khánh Linh nhíu mày nói: “Hai người cười gì?”