Vẻ mặt Lăng Huyền đỏ hồng
Lúc này hai tay Trần Hữu Nghị đang đặt lên trên bả vai của cô ấy, nhẹ nhàng lay cô ấy qua, để cô ấy đối mặt với mình.
Anh ấy nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của cô ấy, hỏi: “Tối nay ăn gì?”
Lăng Huyền có chút mất tự nhiên trước cái nhìn thâm tình của người đàn ông, trong lòng cô ấy có chút nong nóng, tê dại, giống như vị ngọt của kẹo mạch nha, từng xíu đi vào trái tim cô ấy.
Cô ấy chớp mắt mấy cái, nói: “Sao cũng được, anh quyết định là được.”
Trần Hữu Nghị suy nghĩ, đột nhiên hai mắt sáng lên, nói: “Hay là, tối nay chúng ta cùng nhau xuống bếp đi?”
“Hả?”
Lăng Huyền ngơ ngác một chút.
Nhưng Trần Hữu Nghị càng cảm thấy ý tưởng này rất hay, anh ta lại hỏi lại lần nữa: “Nhà anh hay nhà em? Tự chọn.”
“…. Nhà em.”
Lăng Huyền nói.
“Được.”
Giọng nói của Trần Hữu Nghị mang thai vui vẻ, cúi đầu hôn lên cái trán của người phụ nữ, sau đó cầm túi xách của cô, ôm cô đi ra.
Khi đi ra bên ngoài, cả hai người đều cảm thấy kinh ngạc.
Bởi vì lúc này, ở bên ngoài đã có những bông tuyết thưa thớt rơi xuống.
“Tuyết đang rơi kìa.”
Lăng Huyền rất thích nhìn tuyết, cô ấy đứng trên hành lang, nhìn bông tuyết đang rơi xuống ở bên ngoài, trong đôi mắt trong veo tràn đầy ánh sáng, tròn lòng Trần Hữu Nghị không nhịn được siết chặt lại.
Anh ta ôm chặt lấy người phụ nữ hơn nữa, ánh mắt sâu thẳm, nhỏ giọng hỏi: “Thích tuyết sao?”
Lúc này trong lòng Lăng Huyền đang tràn đầy ý muốn muốn nhào vào trong tuyết chơi, cho nên không để ý đến giọng điệu nói chuyện của người đàn ông.
Cô ấy khẽ gật đầu, sau đó xoa cái tay, có chút hưng phấn nói: “Muốn đi ra bên ngoài chơi tuyết.”
Lăng Huyền ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của người đàn ông.
Trần Hữu Nghị lập tức hiểu ý của cô ấy, khóe miệng anh ta nhếch lên một nụ cười bất lực, vừa bất đắc dĩ lại vừa nồng đậm sự cưng chiều, sau đó anh ta buông bả vai cô ấy ra, cười nói: “Đi đi, chơi một lát rồi chúng ta trở về.”
“Được!”
Lăng Huyền sảng khoái đồng ý, lập tức chạy ra bên ngoài sân, đưa tay hứng bông tuyết đang rơi xuống.
Năm nay là năm đầu tiên cô ấy trở về sau thời gian du học, cũng là lần đầu tiên trong thấy tuyết rơi ở Hải Phòng sau rất nhiều năm.
Không giống như là ở nước Anh, bông tuyết ở Hải Phòng vô cùng tinh khiết, lại còn lấp lánh như pha lê, giống như một tác phẩm nghệ thuật được ông trời điêu khắc tỉ mỉ.
Cô ấy nghiêm túc nhìn bông tuyết lấp lánh trong bàn tay, sau đó lại nhìn bọn chúng tan đi, rồi lại đưa tay đón bông tuyết mới.
Lăng Huyền chơi không biết mệt với loại trờ chơi nhàm chán ngây thơ này.