“Đúng là vô tích sự!” Nguyễn Khánh Nga ghét bỏ khinh thường nhìn anh ta, liên tục nói mấy câu ác độc. Anh ta bị mắng oan, nhưng trong lòng cũng kìm nén cơn tức.
Người đàn ông vừa rồi nhìn là biết có bối cảnh, anh ta chỉ là một ngôi sao nhỏ hạng bét trong giới giải trí, không có bối cảnh không có mạng lưới quan hệ, nào dám trêu vào ông trùm như vậy? Phụ nữ đúng là không hiểu tình thế.
Mặc dù bất mãn, nhưng Trình Nam cũng không dám biểu hiện ra mặt, thậm chí còn phải lấy lòng Nguyễn Khánh Nga. Trình Nam vươn tay muốn ôm Nguyễn Khánh Nga, miệng nói xin lỗi: “Xin lỗi Khánh Nga, anh sai rồi, lúc nãy em bị anh ta cảnh cáo, anh cũng rất đau lòng, nhưng anh ta trông có vẻ không dễ chọc, cho nên anh…”
“Cho nên anh làm rùa rụt cổ luôn hả? Lúc đó anh bị câm hay không sao mà không nói được một câu?” Nguyễn Khánh Nga thấy anh ta còn mặt dày muốn ôm mình, càng cảm thấy ghê tởm, lập tức đẩy anh ta ra, giọng điệu sắc bén khắc nghiệt: “Tôi không nên kêu anh tới đây. Tôi tìm đại một thằng ăn mày trên đường còn tốt hơn anh.”
“Khánh Nga…”
Bị Nguyễn Khánh Nga sỉ nhục, Trình Nam vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, nhưng không dám biểu hiện ra mặt, trong lòng rất nghẹn uất.
“Anh còn có mặt mũi gọi tên tôi à? Cút đi cho khuất mắt tôi! Bây giờ tôi thấy anh là lại ghê tởm!”
Nguyễn Khánh Nga càng ngày càng ngứa mắt Trình Nam, chỉ vào một hướng khác ra hiệu cho anh ta cút đi. Trình Nam bị mắng đến mức không giữ được bình tĩnh, sắc mặt tái mét.
Cho dù lúc quay phim, anh ta còn chưa từng bị đối xử như vậy. Chẳng qua là lúc nãy mình không nói đỡ cho cô ta mấy câu thôi mà, có gì ghê gớm đâu? Hơn nữa mình cũng không phải là bạn trai thật sự của cô ta, tại sao phải mạo hiểm sẽ bị mất việc, thậm chí bị phong sát mà bảo vệ người tạm thời nhờ mình làm bạn trai?
Trình Nam cảm thấy mình không hề có lỗi. Anh ta không lên tiếng, chỉ đen mặt nhìn Nguyễn Khánh Nga rồi xoay người rời đi, nắm chặt hai tay. Anh ta sẽ tìm được cơ hội cho con đàn bà này biết mặt!
Thấy Trình Nam rời đi, Nguyễn Khánh Nga mới hơi hết giận, cuối cùng trên thế giới này còn có người nghe lời mình. Lòng tin vừa rồi bị Phạm Nhật Minh giẫm đạp bây giờ cũng trở về một chút. Cô ta quay sang, thấy đám bạn bè của mình tụ tập một chỗ tán gẫu mới thở phào nhẹ nhõm, vứt bỏ hết những suy nghĩ bực bội trong đầu, nhếch môi cười bước vào đám đông.
Thấy Nguyễn Khánh Nga đến đây, đám người kia cũng rất hoan nghênh.
“Khánh Nga, sao cậu lại đi một mình? Bạn trai cậu đâu?” Có người hỏi.
Sắc mặt Nguyễn Khánh Nga tối sầm, cười gượng nói: “Anh ta có chuyện gấp nên đi trước rồi.” Sau đó cô ta đưa mắt nhìn chung quanh một vòng, vừa lúc thấy Lê Tuấn và Tống Ngọc ở cách đó không xa, bèn cao giọng nói: “Các bạn, đêm nay tôi mời, kết thúc bữa tiệc này lại tới quán bar làm tăng hai nhé.”
Nghe vậy, đám người lập tức phấn khởi hò hét. Động tĩnh bên này rất lớn, Tống Ngọc đang kéo Lê Tuấn nửa say nửa tỉnh, bỗng nghe thấy tiếng nói của Nguyễn Khánh Nga, cô khinh thường hừ lạnh, thầm nghĩ cô nàng này thật thích khoe khoang.
Nhưng cô không bận tâm, Tống Ngọc định làm cho Lê Tuấn tỉnh rượu một chút. Anh như thế này khiến cô cũng không thể nhìn được, huống chi là Nguyễn Khánh Linh. Hành vi của Lê Tuấn so với Phạm Nhật Minh, bên cao bên thấp lập tức lộ rõ.
Anh ta như thế này mà còn đòi theo đuổi lại Nguyễn Khánh Linh sao? Đúng là mơ mộng hão huyền. Phải làm cho anh ta tỉnh rượu rồi lại về nhà.
Vất vả lắm mới có cơ hội được gặp người thương, vậy mà anh ta chẳng những không nắm chắc, còn uống rượu say bí tỉ thế này. Tống Ngọc lại có ấn tượng mới về người đàn ông này. Cô gọi điện thoại cho lễ tân: “Kiếm cho tôi ít canh tỉnh rượu, tầng mười bảy.” Sau đó cô cúp điện thoại.