Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 272


Nhận ra được sự ỷ lại của người con gái ấy, trong lòng Phạm Nhật Minh thoáng qua chút vui vẻ. Anh cúi người, không nhịn được mà giúp cô lau mồ hôi nơi chóp mũi, nói: “Tôi qua chào Lê Tuấn một tiếng, em cứ nghỉ ngơi chút đi.”


“Sao phải chào hỏi anh ta chứ?”


Nguyễn Khánh Linh giữ tay anh không buông. Cô thấy thật kì lạ, lúc trước cô còn cảm thấy quan hệ giữa Phạm Nhật Minh và Lê Tuấn rất khác thường, sao bây giờ tự nhiên anh ấy lại muốn đi tìm anh ta chứ?


Nhưng Phạm Nhật Minh chỉ nhìn cô rồi trầm giọng, nghiêng đầu nhìn về phía Nguyễn Khánh Nga, nói: “Đi cảm ơn anh ta vì đã cùng em chạy marathon hết cả quãng đường.”


Nói xong, Phạm Nhật Minh mặc kệ sự níu kéo của Nguyễn Khánh Nga, anh rút phần tay áo mà cô đang nắm chặt ra rồi sải bước về phía Lê Tuấn và Nguyễn Khánh Nga.


Chẳng hiểu vì sao mà khi Nguyễn Khánh Linh nhìn bóng lưng của anh lại cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.


Vừa rồi, trong một tích tắc, cô đã cảm nhận được sát khí toát ra từ trên người anh, mà loại khí thế nguy hiểm này, hình như cô chưa bao giờ thấy trên người Phạm Nhật Minh…


Phạm Nhật Minh đi đến trước mặt hai người nọ, anh liếc nhìn Nguyễn Khánh Nga, ánh mắt đó làm cô ta hoảng sợ.


“Anh Lê.”


Anh đứng từ trên cao nhìn xuống người con trai đang toát lên vẻ mất mát kia.


Lê Tuấn nghe giọng anh thì chợt ngẩng đầu lên, trên mặt thoáng chút phiền muộn khó nhận ra: “Anh qua đây làm gì?”


Nghe vậy, Phạm Nhật Minh không trả lời ngay mà nhìn sang Nguyễn Khánh Nga, hỏi ngược lại: “Đây là người mà anh Tuấn dẫn tới sao?”


Không hiểu sao khi nghe anh hỏi như vậy, trong lòng Nguyễn Khánh Nga lại run rẩy, tim bỗng đập nhanh hơn.


“Em sang cổ vũ cho anh Tuấn thôi.”


Để bình tĩnh lại, Nguyễn Khánh Nga vội vàng nói với Phạm Nhật Minh.


Nhưng dù đang nhìn cô ta thì Phạm Nhật Minh cũng không thèm để tâm xem cô ta nói gì hết, thậm chí anh còn không xem cô ta ra gì, trong mắt anh, cô ta chỉ là một thứ đồ không có sự sống.


Lê Tuấn thấy Phạm Nhật Minh như vậy thì cũng không khỏi quay sang nhìn Nguyễn Khánh Nga, thấy bộ dáng hơi hốt hoảng của cô ta thì trong lòng cũng có chút phiền muộn, sau đó, anh ta mở miệng nói.


“Không phải do tôi dẫn tới, tôi cũng không biết cô ấy sẽ qua đây.”


Câu nói này của Lê Tuấn đã thành công phủi sạch mọi quan hệ giữa anh ta và Nguyễn Khánh Nga.


Lúc này, Phạm Nhật Minh mới lạnh lùng lên tiếng: “Cô ta không phải do anh dẫn tới, nhưng cô ta tới vì anh, cô ta mang lại phiền phức, cũng là vì anh. Cho nên, phiền anh lần tới nếu muốn tới gần Khánh Linh thì hãy tự tìm hiểu và ý thức rằng bản thân anh có mang lại nguy hiểm hay phiền toái cho cô ấy hay không. Nếu anh không thể làm được, thì mời anh vui lòng tránh xa Khánh Linh ra một chút.”


“Cậu có ý gì?”


Lê Tuấn lập tức đứng phắt dậy, nghe đến chuyện Khánh Linh gặp nguy hiểm, sao anh ta có thể bình tĩnh được. Đưa mắt nhìn về phía người con gái đang ngồi nghỉ ngơi cách đó không xa, hình như cô ấy đâu có bị thương….


Nhưng nếu vậy thì tại sao Phạm Nhật Minh lại phải cảnh cáo anh như thế?


Nhìn thấy bộ dáng hốt hoảng của anh ta thì Phạm Nhật Minh liền lộ ra vẻ mặt cười như không cười. Anh lấy ra một cây đinh, vừa hay lại lọt vào chính giữa tầm mắt của Lê Tuấn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK