Thấy thế, Lâm Đỗ Nhã an ủi nói, “Có thể là bởi vì tôi hôm nay kiểu tóc, đeo lên không được vậy không đeo lên nữa.”
Lâm Minh Sâm cũng chỉ đành đồng ý, mặc dù cậu ta rất muốn nhìn Lâm Đỗ Nhã đeo lên kẹp tóc dáng vẻ.
Cậu ta đem kẹp tóc đưa cho Lâm Đỗ Nhã, lúc này câu ta trắng noãn trên mặt tràn đầy một chút thấp thỏm, bất quá, Lâm Minh Sâm vẫn là cười, nói, “Vậy nó liền đưa cho chị.”
Lâm Đỗ Nhã nhưng không có giống cậu ta trong tưởng tượng như thế tiếp nhận kẹp tóc.
Cô ấy ánh mắt chỉ ở kẹp tóc bên trên dừng lại một giây, sau đó liền một lần nữa đem ánh mắt nhìn đến khuôn mặt cậu nhóc này.
Lâm Đỗ Nhã chậm chậm miệng nói, ngữ khí không giống vừa rồi vui vẻ như vậy nhảy thoát, ngược lại có chút lời nói thấm thía, “Minh Sâm, cái này kẹp tóc không thích hợp với tôi, tôi coi như nhận cũng chỉ là bỏ ở một bên mà thôi, cũng không có tác dụng gì, cho nên tôi sẽ không nhận nó, tôi cùng cậu cũng giống như vậy, hai chúng ta. . . Không thích hợp, mặc dù tôi không biết cậu vì cái gì thích tôi, nhưng là, tôi cảm thấy cậu có thể suy nghĩ thêm một chút, đối tôi đến cùng là ưa thích, hay chỉ là thưởng thức.”
Lâm Minh Sâm không nghĩ tới Lâm Đỗ Nhã sẽ nói lời nói này.
Ánh mắt của cậu ta dần dần mất tự nhiên, gương mặt phảng phất có chút nóng, dần dần biến thành phỏng.
Bất quá, Lâm Minh Sâm vẫn là cố gắng duy trì nụ cười, trong mắt của cậu ta còn có mấy phần kiên định cùng chờ mong, nói, “Chị Đỗ Nhã, em biết vừa rồi thổ lộ đối với chị mà nói là quá tùy tiện, nhưng em chỉ là muốn để cho chị biết, em thích chị.”
“Mặc dù tuổi của em là so với chị muốn nhỏ hơn một chút, nhưng là, em cũng là người trưởng thành, em rất rõ ràng thích cùng thưởng thức khác nhau, cũng biết mình muốn cái gì, chị, có thể hay không cho em một cái cơ hội theo đuổi chị?”
Nhưng mà, Lâm Đỗ Nhã lại cười lắc đầu, sắc mặt của cô ấy trong lúc lơ đãng lại lộ ra cứng cỏi.
“Thật xin lỗi, tôi không thể lừa cậu, cậu không phải kiểu mà tôi thích, dù có qua lại lâu đi chăng nữa, chúng ta cũng không thể lại nào ở bên nhau được, cho nên, cậu vẫn là đem kẹp tóc giữ lại bên mình tặng cho cậu thích nữ sinh đi.”
“Huống hồ gì “Cô ấy dừng một chút, nụ cười xinh xắn trên mặt bỗng trở nên sinh động, mang theo vẻ ấm áp, cô ấy nói, “Tôi đã có người mình thích.”
Lúc đầu, Lâm Minh Sâm còn muốn thử thêm một lần nữa.
Thế nhưng lúc này nghe Lâm Đỗ Nhã nói đã có người thích, tâm trạng cậu ta trong nháy mắt trầm xuống, cảm giác bất lực dần dần lan ra.
Lâm Minh Sâm bỗng nhiên nghĩ đến ngày trước, tại phòng tập thể thao gặp phải người đàn ông cao lớn kia.
“Là người đàn ông lần trước đi cùng với chúng ta sao?”
Lâm Minh Sâm muốn làm cho mình hết hi vọng, tiếp tục hỏi.
Lâm Đỗ Nhã là ngoài ý muốn, không nghĩ tới cậu ta còn nhớ rõ Trung Huy.
Cô ấy gật đầu, “Ừm.”
Lâm Minh Sâm hai mắt không nhúc nhích nhìn Lâm Đỗ Nhã, muốn từ trên mặt cô ấy nhìn ra dấu hiệu của việc nói dối.
Nói không chừng, cô ấy chỉ là vì muốn cự tuyệt mình mới bịa ra việc này lừa gạt mình.
Bất quá, mặc kệ cậu ta thấy thế nào, ánh mắt Lâm Đỗ Nhã từ đầu đến cuối vẫn luôn kiên định, không có chút nào có dấu vết của nói dối.
Lâm Minh Sâm rốt cục cũng tin những gì mà cô đã nói.