Cô ấy cũng không suy nghĩ nhiều, đang định gọi Lâm Minh Sâm lên xe của mình.
Cậu ta lại nói: “Hay là ngồi xe của em đi?”
Lâm Đỗ Nhã cười lắc đầu, từ chối: “Không cần đâu, để anh ấy lái xe của tôi đi, như thế thì tôi về nhà cũng tiện hơn.”
“Cũng được, cứ thế đi.”
Lâm Minh Sâm suy nghĩ một chút, giống như cũng đồng ý câu trả lời đó vậy.
“Vậy thì làm phiền chị rồi.”
“Lên xe đi.” Lâm Đỗ Nhã nói với Lâm Minh Sâm.
Từ đầu đến cuối, Trung Huy vẫn luôn đứng sau lưng họ, vừa rồi anh ấy cũng nghe thấy những lời của Lâm Minh Sâm và Lâm Đỗ Nhã.
Lúc nhìn thấy chiếc xe thể thao kia của Lâm Minh Sâm, suy nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu anh ấy là.
Hừ, không phải là nhà giàu mới nổi đấy chứ?
Còn ít tuổi đã lái xe thể thao rồi, Lâm Minh Sâm cũng không có chỗ nào tốt cả.
Trung Huy cho dù thế nào cũng không chịu thừa nhận, thực tế là anh ấy rất ghen tị, vì thế mới làm cho anh ấy có cái nhìn đầy thành kiến về Lâm Minh Sâm như vậy.
Mà sự ghen tị đó đều từ Lâm Đỗ Nhã mà ra.
Haiz, có lẽ Lâm Đỗ Nhã cơ bản không cảm thấy đứa nhóc Lâm Minh Sâm kia đáng ghét!
Dù sao điều kiện gia đình nhà cô ấy cũng tốt, hai người lại môn đăng hộ đối…
Trung Huy buồn bực lái xe, anh ấy chỉ cảm thấy cả ngày hôm nay phổi của mình đều muốn tức điên lên được, nhưng vẫn không thể trút ra được.
Trên thực tế, bản thân Trung Huy cũng cảm thấy kì lạ, không biết bắt đầu từ khi nào anh ấy nhìn thấy Lâm Đỗ Nhã và những người đàn ông khác ở cùng nhau thì sẽ suy nghĩ lung tung. Một chút cũng không muốn cô ấy và những người đàn ông khác tiếp xúc quá gần gũi với nhau.
Đặc biệt Trung Huy không muốn cô ấy cười với bọn họ.
Nhưng Trung Huy vẫn không chịu thừa nhận là mình thích cô ấy.
Dù sao, từ tận sâu trong lòng anh ấy đều cảm thấy mình không xứng với Lâm Đỗ Nhã.
Cô ấy xinh đẹp như thế, điều kiện gia đình lại tốt như vậy, không dừng lại ở đó, mặc dù bình thường cô ấy có đôi khi sẽ gây sự vô cớ, nhưng lại chỉ như một cô bé gây sự mà thôi, cô ấy rất hiền lành, cũng rất đáng yêu.
Một cô gái tốt như thế nên mới khiến cho đáy lòng Trung Huy không tự chủ được mà trở nên tự ti.
Trên đường, Lâm Đỗ Nhã và Lâm Minh Sâm nói chuyện không ngừng, mà trong lòng Trung Huy cũng không ngừng suy nghĩ. Mặt anh ấy đen lại, cau chặt mày, cũng không nói xen vào cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.
Lâm Đỗ Nhã cố ý nói chuyện với Lâm Minh Sâm, cô ấy muốn lôi kéo sự bất mãn của Trung Huy ra.
Cô ấy vốn tưởng rằng, cô ấy và Lâm Minh Sâm nói chuyện lâu như vậy thì Trung Huy hẳn nên chen ngang vào chứ? Kết quả người đàn ông phía trước thái độ lại rất bình thường, một câu cũng không nói.
Trong lòng Lâm Đỗ Nhã nghĩ, không phải là tức đến mức chập mạch rồi đấy chứ?
Nhưng cô lại nhanh chóng an ủi mình, ai bảo Trung Huy giận dỗi cô trước chứ?
Lần này phải khiến cho anh ấy nếm trải cảm giác trước đây của mình.
Sắp đến đại học khoa học, Trung Huy dừng xe xong, ba người xuống xe.
Lúc xuống xe, Lâm Minh Sâm nhìn Trung Huy một cái, nhân đó hỏi anh ấy một câu: “Chị Đỗ Nhã, anh ta là bạn của chị sao?”
Ánh mắt Trung Huy cũng dõi theo Lâm Đỗ Nhã, đột nhiên anh ấy muốn nghe thấy câu trả lời của cô.
Trong mắt của cô ấy, có phải chỉ giống như bạn bè?
Hay là cái khác?
Nhưng ngay lập tức Lâm Đỗ Nhã đã đẩy tâm tình của Trung Huy xuống vực sâu.
“Anh ta là vệ sĩ của tôi.”
Nghe thế, mặt của Trung Huy càng đen hơn.
Thì ra trong lòng Lâm Đỗ Nhã anh ấy chỉ là một tên vệ sĩ sao?
Anh ấy buồn bực đi theo phía sau hai người kia, đi vào trong vườn trường đại học.
Đột nhiên có người va vào Trung Huy, toàn bộ tài liệu người đó ôm trong tay đều rơi hết xuống đất.
Nếu là ngày thường thì Trung Huy sẽ không cho ai có cơ hội được động vào mình, chỉ là do lời nói lúc nãy của Lâm Đỗ Nhã khiến lòng anh ấy có chút không yên, cho nên mới đụng phải cô gái này.
Anh ấy ngồi xổm xuống, nhặt tài liệu cho cô gái kia.