Cô ấy bất giác quay lại nhìn thì chỉ thấy Trần Hữu Nghị cau mày rồi lấy tay xoa xoa trán, trên mặt thì ngập tràn vẻ đau đớn.
“Anh sao vậy?” Lăng Huyền hỏi.
Trần Hữu Nghị cúi đầu, một lúc lâu sau anh ta mới xoa xoa chỗ giữa hai chân mày rồi nói bằng giọng có phần yếu ớt: “Đầu tôi hơi đau một chút.”
Nghe vậy Lăng Huyền vội vàng nói: “Vậy để tôi đưa anh đến bệnh viện nhé.”
Nói xong cô ấy lấy điện thoại di động ra định gọi một chiếc xe vì cô ấy không biết lái xe.
Ai ngờ bàn tay của Lăng Huyền bị Trần Hữu Nghị nắm lấy rất nhanh, anh ta dùng sức hơi mạnh nên cổ tay cô ấy cảm thấy hơi đau. Lăng Huyền nhíu mày một cái rồi nhìn về phía Trần Hữu Nghị bằng ánh mắt nghi hoặc.
Đột nhiên Trần Hữu Nghị lại hít sâu vào một hơi rồi thu tay về rất nhanh, sau đó anh ta dựa đầu vào ghế lái rồi nói bằng giọng mệt mỏi: “Tôi ngồi trên xe chắc sẽ còn khó chịu hơn, hay là cô dìu tôi ra ngoài đi lại một chút đi.”
Lăng Huyền nhìn Trần Hữu Nghị thì thấy trên trán anh ta đã đổ một lớp mồ hôi lạnh. Cô ấy xua đi sự nghi hoặc trong đầu mình rồi đỡ anh ta xuống xe. Nhưng Lăng Huyền không dìu anh ta ra ngoài đi dạo mà đưa thẳng về phòng trọ của mình.
Dù sao thì Trần Hữu Nghị đang bị đau đầu mà thời tiết thì đang dần trở lạnh lại còn có gió, thế nên nếu đi ra ngoài thì có thể anh ta sẽ càng đau đầu hơn.
Lăng Huyền cố hết sức dìu anh ta đi, bây giờ cả người Trần Hữu Nghị đều dựa vào trên người cô ấy, phải vất vả lắm cô ấy mới đỡ được người đàn ông này lên, để anh ta ngồi xuống ghế sô pha. Xong xuôi mọi thứ thì cô ấy mới ngồi thở một lát.
“Để tôi đi lấy cho anh cốc nước.” Lăng Huyền nói xong thì xoay người đi vào phòng bếp.
Bấy giờ, người đàn ông yếu ớt vừa rồi khôi phục lại dáng vẻ như bình thường ngay lập tức. Anh ta đảo mắt nhìn bốn xung quanh một vòng, thấy những món đồ trang trí vừa ấm áp lại vừa ấu trĩ của Lăng Huyền thì không khỏi bật cười.
Lăng Huyền đi vào bếp rót nước rồi quay lại rất nhanh. Trần Hữu Nghị nhìn thấy bóng cô ấy đi ra từ khóe mắt nên lại nhanh chóng giả vờ tỏ ra yếu ớt.
“Anh uống chút nước nóng đi.”
Lăng Huyền đưa cốc nước nóng cho anh ta rồi ngồi xuống bên cạnh, cô ấy không hề phát hiện ra người đàn ông ở trước mặt mình đang diễn trò.
Nhưng Trần Hữu Nghị lại tỏ ra không hợp tác cho lắm, anh ta nhíu mày rồi lại xoa xoa huyệt thái dương, vẻ mặt ngày càng đau đớn hơn còn kèm theo những tiếng rên rỉ. Anh ta nói bằng giọng yếu ớt: “Không ổn rồi, tay tôi không có lực gì cả…”
Nghe anh ta nói vậy thì Lăng Huyền cực kỳ lo lắng.
Rốt cuộc thì anh ta bị làm sao vậy? Cô ấy cảm thấy rất kỳ quái nhưng khi nhìn vẻ mặt của anh ta thì lại chẳng giống một người đang đau đầu đến mức sắp nứt ra mà ngược lại còn tràn trề sinh lực ấy chứ.
Thế nhưng hết lần này đến lần khác anh ta lại biểu hiện ra ngoài rằng bản thân đang rất đau.
Bấy giờ Trần Hữu Nghị quay sang nhìn Lăng Huyền, sau khi do dự một hồi thì anh ta mới hỏi dò: “Lăng Huyền, cô… cô có thể đút cho tôi uống chút nước được không? Bây giờ cổ họng tôi đang rát lắm…”
“Hả?” Lăng Huyền hỏi cụt lủn như thể bị sốc.
“Khụ khụ khụ.” Ngay sau đó Trần Hữu Nghị ra sức ho mạnh vài tiếng, anh ta lấy tay che cổ họng lại rồi nhìn về phía Lăng Huyền bằng ánh mắt u ám.
Ánh mắt đó khiến Lăng Huyền cảm thấy rất xấu hổ, bấy giờ cô ấy không thể do dự thêm được nữa nên buộc lòng phải giúp Trần Hữu Nghị uống nước.