Mục lục
Chồng tôi là tổng tài phúc hắc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 632


Sắc mặt Đặng Phượng đột nhiên thay đổi, cuối cùng Nguyễn Khánh Linh nhìn bà ta một cái rồi nói: “Bà phải nhận được trừng phạt mà bà đáng phải nhận.”


Nói xong, Nguyễn Khánh Linh liền lướt qua bà ta, trực tiếp rời đi.


Lúc Đặng Phượng nghe được câu nói cuối cùng kia của cô thì cả người run lên, thiếu chút nữa là không giữ được hộp giữ ấm trên tay nữa.


Cô… cô nói muốn giết người đền mạng.


Năm đó mẹ của Nguyễn Khánh Linh là do bà ta tìm người hại chết, chẳng lẽ Nguyễn Khánh Linh đã biết rồi sao?


Không… Không có khả năng. Chuyện đó đã qua nhiều như vậy năm rồi.


Hai mắt Đặng Phượng kích động, bà ta đứng tại chỗ rất lâu, lúc này mới đi vào phòng bệnh.


Vừa đi vào trong phòng bệnh, bà ta đã bắt đầu khóc lóc bên giường bệnh của Nguyễn Mạnh Cường, lấy đồ ăn đem cho ông ta ra đặt lên bàn, cực kỳ giống như một người vợ nhỏ bé chịu hết ủy khuất vậy.


“Khóc cái gì?”


Giọng nói của Nguyễn Mạnh Cường có chút tang thương.


Có thể là bởi vì sinh mệnh sắp đi đến cuối đời, khiến cho ông ta đối với con người và sự vật xung quanh đều trở nên có chút tốt hơn, lại càng không cần nói tới vợ của mình.


Đặng Phượng lau mắt, bà ta cau mày nói: “Vừa rồi em đã đụng phải Nguyễn Khánh Linh, nó là tới thăm anh hả?”


Nguyễn Mạnh Cường gật đầu.


“Con nhóc kia không phải là một đứa ngoan hiền gì, nhất định là nó tới đây cười nhạo anh đi? Anh xem chúng ta dưỡng dục nó đến lớn như vậy, nhưng nó thì sao chứ? Bây giờ mình phát đạt rồi, lại còn thờ ơ lạnh nhạt thấy chết mà không cứu, thế mà bây giờ lại còn chạy tới bỏ đá xuống giếng. Thật sự là…”


“Im miệng.”


Nguyễn Mạnh Cường đột nhiên trách cứ một tiếng, cắt ngang lời nói oán giận của Đặng Phượng.


Dường như là Đặng Phượng đã bị ông ta dọa, trong lúc nhất thời bà ta nhìn ông ta không nói gì.


Lúc này, sắc mặt Nguyễn Mạnh Cường tái nhợt, nhưng trên mặt ông ta lại mang theo vẻ áy náy cùng hối hận, vô cùng rõ ràng mà chiếu vào trong mắt Đặng Phượng.


“Năm đó chúng ta đã phạm phải tội ác tày trời, khiến mẹ của Khánh Linh… Bây giờ chính là chúng ta bị trừng phạt đúng tội, những thứ mắc nợ đứa nhỏ kia, làm thế nào cũng không trả lại đủ được.”


Nguyễn Mạnh Cường nói nói xong thì lập tức có chút kích động, thậm chí ông ta còn bắt lấy cổ tay của Đặng Phượng nói: “Bà đi tự thú đi. Chỉ có như vậy, cảnh sát mới có thể giảm nhẹ hình phạt.”


“Nguyễn Mạnh Cường. Ông điên rồi?”


Đặng Phượng rút mạnh tay về, bà ta khó có thể tin mà nhìn người đàn ông với sắc mặt tiều tụy trên giường bệnh, người chồng cũ của mình.


Ông ta… Ông ta thế mà lại muốn để cho mình đi tự thú?


Vậy về sau bà ta phải làm sao bây giờ?


Còn Khánh Nga thì phải làm sao chứ?


Nguyễn Mạnh Cường tận tình khuyên bảo, ông ta khuyên nhủ: “Chỉ cần bà đi tự thú, tôi có thể đi cầu xin Khánh Linh, để cho nó nói giúp với cảnh sát, giảm nhẹ hình phạt cho bà. Nó lương thiện như vậy, nhất định sẽ đồng ý thôi, bà cũng không cần phải nơm nớp lo sợ như vậy cả đời. Sau khi đi ra lại cùng Khánh Nga sống những ngày cho tốt, có được không?”


Tại một khắc này, Đặng Phượng đột nhiên ý thức được, bà ta đã hoàn toàn mất đi trái tim của chồng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK