Phạm Nhật Minh trước nay chưa từng để ý tới cái nhìn của người khác, cho dù hiện giờ trong phòng khách có không ít người giúp việc nhưng anh vẫn không hề kiêng dè mà làm những hành động thân mật với cô.
Đặc biệt là sau khi cô mang thai, hai người không thể làm những chuyện khác, anh chỉ có thể ôm cô, hôn cô nhiều hơn một chút mà thôi.
Nguyễn Khánh Linh tìm một vị trí thoải mái trong lòng anh, tiếp tục đọc sách.
Phạm Nhật Minh cũng không rảnh rỗi, anh cầm điện thoại xem tài liệu.
Hai người làm chuyện riêng của mỗi người, vô cùng ăn ý với nhau, không ai làm phiền ai.
Thỉnh thoảng Phạm Nhật Minh lại cúi đầu nhìn cô, thấy khuôn mặt nhỏ thanh tú của cô, yêu kiều, đáng yêu, trong lòng lại cảm thấy mềm mại, ánh mắt tràn đầy niềm vui và sự yêu thương.
Nào có thấy sự lãnh đạm lạnh lùng thường ngày đâu nữa?
Chú Hùng bưng một đĩa trái cây tới, thấy hình ảnh ngọt ngào tốt đẹp của hai vợ chồng, ngay cả ông già sớm đã quá tuổi yêu đương như ông cũng nhịn không được mà nhún vai, cả người nổi da gà.
“Cậu chủ, mợ chủ, ăn trái cây đi.”
Chú Hùng đặt đĩa trái cây lên bàn trà, cười ha ha nói.
Ông nhìn đôi vợ chồng môn đăng hộ đối này, càng nhìn càng thấy trong lòng vui vẻ, vì vậy cứ đứng đó một lúc.
Phạm Nhật Minh đáp lại một tiếng rồi tiếp tục xem tài liệu, cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.
Nhưng sau khi Nguyễn Khánh Linh nghe được tiếng của chú Hùng, thấy chú ấy nói xong vẫn đứng ở đó, nhìn cô và Phạm Nhật Minh, hơn nữa tư thế của bọn họ bây giờ còn rất ái muội.
Da mặt cô vốn dĩ mỏng, ngay cả quyển sách trong tay cũng không đọc nổi nữa, nhưng lại ngại mở miệng bảo chú Hùng đi.
Phạm Nhật Minh cảm thấy người phụ nữ trong lòng không chịu ngồi yên, anh cúi đầu nhìn cô, đúng lúc lại bắt gặp ánh mắt lén lút nhìn anh của cô, ánh mắt di chuyển, khuôn mặt trắng nõn hơi ửng đỏ, vừa nhìn đã biết là đang xấu hổ.
Lúc này, Phạm Nhật Minh mới để ý tới chú Hùng vẫn đang đứng đó, nhìn bọn họ với ánh mắt tràn đầy vui vẻ.
Anh không khỏi cong môi cười, ôm lấy đầu Nguyễn Nhật Linh rồi nói với chú Hùng: “Chú Hùng, chú đi làm việc trước đi.”
“À!” Nghe vậy chú Hùng mới như hiểu ra, ông nhìn dáng vẻ thẹn thùng của mợ chủ, thầm nghĩ trong lòng không hiểu sao nhìn thấy bọn họ lại đi không nổi vậy chứ? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Ông vội nói: “Được được được, vậy hai người làm việc tiếp đi, tôi đi ngay đây.”
Sau khi chú Hùng vội vàng rời đi, Phạm Nhật Minh mới khẽ xoa đầu Nguyễn Khánh Linh, anh bật cười nói: “Bây giờ vẫn còn xấu hổ sao?”
Nguyễn Khánh Linh nghe thấy câu này, khẽ đánh vào vai anh, hừ một tiếng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy, sau đó tiếp tục cúi đầu đọc sách, trong miệng còn lẩm bẩm: “Không thèm để ý đến anh.”
Chẳng qua, khi nói lời này vành tai cô lại không kiềm được mà đỏ ửng lên.
Thấy vậy, nụ cười của Phạm Nhật Minh càng sâu hơn, anh khẽ nhéo đôi tay nhỏ nhắn của cô, thu hồi tâm tư rồi tiếp tục làm việc của mình.
Bất tri bất giác đã gần tới buổi trưa.
Phạm Nhật Minh vốn dĩ muốn bảo Nguyễn Khánh Linh đi nghỉ ngơi một chút, ăn cơm trưa xong rồi đọc tiếp.
Không ngờ anh vừa cúi đầu lại thấy cô dựa vào vai anh ngủ ngon lành. Quyển sách trên tay cô cũng không biết đã rơi xuống sô pha tự lúc nào không hay.
Vẻ mặt Phạm Nhật Minh có chút bất đắc dĩ, nhưng anh lại không đành lòng đánh thức cô.