Lãnh Nhược Giai không bằng lòng lên xe, Phạm Nhật Minh vui vẻ đồng ý, hiển nhiên cũng không muốn nói nhiều lời với cô ta làm gì, thích thì lên không thích thì thôi, nhưng lúc anh định đóng cửa sổ xe lên rời đi, Nguyễn Khánh Linh lại âm thầm kéo tay anh.
Động tác của Phạm Nhật Minh đành phải dừng lại lần nữa.
Lúc này, Nguyễn Khánh Linh ngẩng đầu lên nhìn Lãnh Nhược Giai bên ngoài xe, giọng điệu của cô không lạnh không nhạt, nói: “Không cần biết chúng tôi có lòng tốt hay không, nhưng cô cảm thấy dáng vẻ của cô đã như vậy còn có thể đón được xe sao? Đợi trễ thêm một lát nữa, có thể gặp phải chuyện gì, không cần chúng tôi phải nhắc nhở cô chứ?”
Lãnh Nhược Giai nghe xong, trên mặt giật mình, giống như lúc này cô ta mới phục hồi lại tinh thần, cúi đầu nhìn người mình một lượt.
Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt cô ta càng thêm khó coi, chỉ có điều, cô ta cũng không tiếp tục từ chối hai người nữa, đi thẳng tới bên cạnh ghế sau, mở cửa xe đi vào.
Sau khi lên xe, Lãnh Nhược Giai cứng rắn trả lời một câu: “Cảm ơn.”
Phạm Nhật Minh cũng không thèm để ý giọng điệu của cô ta, chỉ hỏi: “Đi đâu đây?”
“Hội sở tư nhân Kỳ Tích.”
Nghe vậy, Phạm Nhật Minh hơi nhíu mày lại, anh hếch cằm lên, nhìn Hà Thanh từ trong gương chiếu hậu.
Mái tóc của người phụ nữ phủ trên bờ vai, cả người từ trên xuống dưới ướt đẫm nghiễm nhiên là dáng vẻ như vừa rơi vào nồi canh gà vậy, hơn nữa cô ta cũng không trang điểm tinh xảo như bình thường, cho nên thoạt nhìn sắc mặt có chút tái nhợt tiều tụy.
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, làm sao Phạm Nhật Minh lại cảm thấy, đôi mắt của Lãnh Nhược Giai này còn rất đỏ?
Hơn nữa, hội sở Kỳ Tích cũng không phải là một nơi tốt đẹp gì.
Bề ngoài thoạt nhìn không khác gì những hội sở vui chơi giải trí bình thường, trên thực tế lại là nơi mua bán tình sắc, chỉ có điều nơi đó chi phí tiêu tốn cao, những người đàn ông tới đó cũng đều là nhân vật nổi tiếng nhà cao cửa rộng, cái hội sở này ở trong giới làm ăn cũng rất được, cũng kiếm không ít tiền.
Vì vậy, trên thực tế hội sở Kỳ Tích cũng coi như là một hộp đêm cao cấp.
Chỉ có điều, một người phụ nữ như Lãnh Nhược Giai, đêm hôm khuya khoắt lại đi tới đó làm gì? Hơn nữa còn là… Với một hình tượng như vậy? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Xuất phát từ sự lịch sự, Phạm Nhật Minh vẫn hỏi một câu tượng trưng: “Tới đó có chuyện gì sao? Có cần giúp gì không?”
Dù sao, anh cũng là người biết chuyện, cũng không tiện đưa Lãnh Nhược Giai tới rồi để mặc cô ta lại nơi đó, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Lãnh Nhược Giai nghe xong, giọng điệu của cô ta trở nên cực kỳ tệ, thẳng thừng đáp lại một câu: “Không cần anh quan tâm!”
Phạm Nhật Minh nghe xong cũng không mấy để ý, dù sao cũng là người không liên quan tới mình, lòng tốt của anh có bị coi là lòng lang dạ thú thì cũng thôi đi.
Thế nhưng, Nguyễn Khánh Linh lại có chút tức giận.
Cô biết lời của Phạm Nhật Minh vừa nói là đang quan tâm Lãnh Nhược Giai, kết quả lại bị cô ta bật ngược lại như vậy, thật sự là quá đáng!
Vì thế, Nguyễn Khánh Linh thẳng thừng quay đầu lại, nhìn Lãnh Nhược Giai đang ngồi ở ghế sau, nhíu mày nói: “Chẳng qua anh ấy chỉ quan tâm cô một chút, tại sao cô lại hung dữ như vậy?”