Đây rõ ràng, là cướp người?
Lâm Đỗ Nhã theo bản năng liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Chỉ thấy giữa hai lông mày anh ấy càng ngày càng lạnh lẽo, ánh mắt nhìn huấn luyện viên cũng bắt đầu tàn nhẫn.
Không giống với Trung Huy, Lâm Đỗ Nhã lại âm thầm vui vẻ, người đàn ông tức rồi.
Vậy có thể hiểu được thành, anh ấy là vì cô ấy mà ghen không?
Nghĩ như vậy, trên mặt Lâm Đỗ Nhã không nhịn được mà nở nụ cười, cô ấy liếc nhìn Trung Huy, và nói với huấn luyện viên nam: “Vậy để tôi hỏi anh ấy.”
Trung Huy thấy người phụ nữ không trực tiếp từ chối, mà lại còn cười rực rỡ mà nhìn mình như thế?
Hô hấp của anh ấy nặng hơn, nhất thời không để ý đến việc gì đó, trực tiếp kéo tay của cô gái, bước nhanh ra ngoài.
“Anh…”
Âm thanh của huấn luyện viên nam kia rất nhanh đã bị ném ra sau ót.
Lâm Đỗ Nhã cười híp mắt nhìn người đàn ông kéo tay mình, bàn tay của anh ấy khiến cho người ta cảm thấy giống như là anh ấy, dày rộng an toàn, cũng có một chút lạnh như băng.
Trở lại xe, Lâm Đỗ Nhã cười, tâm trạng rất tốt hỏi: “Điện thoại vừa nãy của huấn luyện viên, là do anh bảo người khác gọi đi đứng không? Anh cố ý đẩy anh ta ra đứng không?”
Trung Huy không nói lời nào mà khởi động xe, lái về nhà của Lâm Đỗ Nhã.
Anh ấy không có phủ nhận, ở trong mắt Lâm Đỗ Nhã, coi như là anh ấy đã thừa nhận.
Lâm Đỗ Nhã cười càng ngày càng vui vẻ, cô ấy nói: “Anh nói không có dạy em, kết quả khi em tìm một huấn luyện viên nam dạy em, vậy mà lại ghen rồi?”
Dọc theo đường đi, vẻ mặt của Trung Huy rất nghiêm túc, anh ấy nhíu chặt lông mày, không biết là đang suy nghĩ cái gì, khi Lâm Đỗ Nhã vừa dứt lời, bầu không khí trong xe cũng dần dần lạnh đi.
Hiển nhiên, Lâm Đỗ Nhã cũng cảm nhận được.
Cô ấy quay đầu nhìn Trung Huy vài lần, người đàn ông vẫn luôn nhìn thẳng về phía trước, căn quản không để ý đến cô ấy.
Giống như người đàn ông nổi máu ghen ở trong phòng huấn luyện không phải là anh ấy vậy.
Lâm Đỗ Nhã vừa rồi trong lòng còn tràn đầy vui mừng, lập tức đã phai nhạt đi không ít.
Cảm xúc dâng cao của cô ấy cũng dần dần yên tĩnh lại.
Người phụ nữ không có tiếp tục nói nữa, cô ấy cúi đầu, ánh mắt lấp loé, tâm tư còn có chút phức tạp.
Xe dừng lại ở trước cửa nhà cô ấy, Lâm Đỗ Nhã không di chuyển, Trung Huy cũng không di chuyển, hai người cứ im lặng ngồi như vậy.
Bầu không khí nghiêm túc không giống trước kia bao quanh xe.
Thực ra Trung Huy đang chờ Lâm Đỗ Nhã mở miệng, bởi vì trước đây, mặc kệ anh ấy có đáp hay là không đáp, có nói nhiều hay là không nói nhiều, cô ấy vẫn luôn líu ra líu ríu, giống như là con chim sẻ nhỏ vậy, có cô ấy ở bên cạnh, bên tai anh ấy vẫn luôn náo nhiệt như vậy.
Nhưng mà hôm nay, Lâm Đỗ Nhã lại vô cùng yên lặng.
Cuối cùng, Trung Huy không nhịn được nữa, anh ấy hắng giọng một cái, không đầu không đuôi nói một câu: “Sau này không cần học anh ta nữa.”
Lâm Đỗ Nhã rất bình tĩnh, hỏi: “Vì sao?”
Cô ấy nhìn chằm chằm vào mắt Trung Huy, trừng mắt nhìn.