Thế mà, cho dù như vậy, Nguyễn Khánh Linh vẫn có thể nghe thấy âm thanh bên ngoài rất rõ ràng.
Tựa hồ như giọng nói đó đã khắc sâu vào trong tâm trí cô vậy, ngay khi toàn thân cô đang không ngừng run lẩy bẩy, thì đột nhiên giọng nói bên ngoài cửa biến mất.
Trong giây tiếp theo, cô dường như nghe thấy tiếng “bốp” trong phòng.
Sau đó đèn trong phòng tựa như được bật sáng.
Trái tim Nguyễn Khánh Linh như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, cô rõ ràng cảm giác được có người đang tới gần mình. Không, có thể đó cũng không phải là con người.
Đột nhiên, tựa hồ như cô cảm thấy có một lực đạo đang tác động lên tấm chăn của mình.
Thân thể của Nguyễn Khánh Linh lại nhịn không được run lên lần nữa, cô cắn chặt môi dưới, khiến bản thân mình không được phát ra tiếng động, nhắm mắt và giả vờ ngủ.
Rất nhanh, tấm chăn bị xốc lên, khuôn mặt của Nguyễn Khánh Linh lập tức được lộ ra trước mặt người đó.
Cô đã sợ tới mức cả người căng cứng, không dám nhúc nhích, nhắm chặt mắt lại, dù có nói cái gì cũng không dám mở ra.
Chắc chắn là cô đang nằm mơ, đang nằm mơ thôi.
Bỗng dưng, chóp mũi của cô bị mùi mát rượi quen thuộc vây quanh, cô cảm giác được có một đôi tay cường tráng mạnh mẽ nhẹ nhàng nâng cổ mình lên, sau đó lại đỡ lấy vai cô, đem cả người cô ôm vào trong lồng ngực ấm áp và vững vàng của người đàn ông.
Nguyễn Khánh Linh ngay lập tức mở mắt ra, thì nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của người đàn ông.
Cô cũng không biết tại sao lại như vậy, hốc mắt cô bỗng chốc đỏ hoe.
“Phạm Nhật Minh.”
Lúc này cô đã bị hoảng sợ quá mức, giờ phút này đây khi cô gọi tên anh, giọng nói của cô vẫn còn có chút khàn khàn, nhưng âm cuối lại rất mềm mại, hiển nhiên còn mang theo sự ỷ lại, khiến người nghe được không khỏi mềm lòng.
Phạm Nhật Minh cúi đầu ừ một tiếng, giọng nói từ lồng ngực anh truyền đến, vậy mà lại làm dịu đi sự lo lắng và nỗi sợ hãi trong lòng của Nguyễn Khánh Linh một cách thần kỳ.
Lúc nãy anh đã nhận ra rằng người phụ nữ đang rất sợ hãi, tuy rằng cô đang nhắm chặt mắt giả vờ ngủ, nhưng lông mi đang không ngừng run rẩy đã bán đứng cô.
Anh ôm lấy cô, từng đợt từng đợt nhẹ nhàng vỗ lưng cô, xoa dịu tâm trạng của cô.
Bên ngoài đột nhiên đổ cơn mưa lớn như vậy, thậm chí còn lớn hơn cả cơn mưa trong ngôi nhà đá lần trước.
Phạm Nhật Minh nghĩ đến lần trước khi hai người ở trong ngôi nhà đá, Nguyễn Khánh Linh hình như là sợ sét đánh, lúc ấy bên ngoài trời vang lên tiếng sấm, cô cứ một mực chui vào trong lòng ngực mình.
Khi anh nghĩ đến điều này, liền cảm thấy không yên tâm, cho nên mới đi đến đây xem thế nào, không ngờ rằng đúng thực sự là đã bị anh đoán trúng.
Một lúc lâu sau, khi tâm trạng của Nguyễn Khánh Linh dần dần ổn định, thân thể cũng không còn run rẩy nữa, Phạm Nhật Minh nhịn không được nhéo lấy cằm cô, cười nói: “Thật vô dụng, em bị sấm sét dọa cho khóc nhè hả?”
Mặc dù lời nói của anh là đang chế giễu mình, nhưng giọng nói của người đàn ông lại không hề biểu hiện ra bất kỳ vẻ chán ghét nào, thậm chí còn có chút cưng chiều.
Nguyễn Khánh Linh quyết định không so đo với anh nữa, bên ngoài trời vẫn đang đổ mưa, nghe thấy âm thanh thậm chí có khuynh hướng càng lúc càng lớn hơn.