Nếu là người đàn ông bình thường nhìn thấy, chắc chắn là sẽ mềm lòng.
Nhưng mà người đang đứng ở trước mặt cô ấy lại là Trung Huy, là người đàn ông cho dù có đối mặt với sự cầu xin đau khổ của người khác cũng có thể không động lòng chút nào.
Lâm Đỗ Nhã coi như là đã nhìn rõ anh ấy, cô ấy xoa xoa vành mắt của mình, không nói lời nào chạy đi.
Nhưng mà Lâm Đỗ Nhã cũng không biết là ngay sau khi mình chạy đi, Trung Huy vẫn luôn nhìn bóng lưng của cô ấy chạy đi xa nhỏ dần từng chút một, cuối cùng biến thành một chấm đen nhỏ, cũng không thể nhìn thấy được nữa.
Hai bàn tay của người đàn ông nắm chặt lại đặt hai bên chân, giống như là đang cố gắng áp chế tình cảm mãnh liệt của bản thân mình vậy.
Cuối cùng, anh ấy cũng không có làm gì, lái ô tô đi về nhà.
Trung Huy cho là sau khi cuộc nói chuyện tối nay chấm dứt, thì sau này anh ấy và Lâm Đỗ Nhã sẽ không còn bất kì sự liên quan nào nữa, nhưng mà anh ấy không có nghĩ tới, đêm đó, anh ấy lại nhận được điện thoại của cô gái đó.
Trung Huy nhìn thấy số điện thoại của cô ấy, do dự một chút, nhưng tiếng chuông vẫn đang không ngừng vang lên, lộ ra vẻ thúc giục vội vàng.
Anh ấy không do dự nữa, nhận cuộc gọi này.
Giọng nữ ở đầu kia nghe không có chút sức lực nào, âm thanh có chút thấp, vừa bắt đầu cô có nói câu gì đó, nhưng Trung Huy lại không có nghe rõ, vì vậy lập tức hỏi lại một lần.
Ở bên phía cô ấy hình như là có chút ầm ĩ, có đủ loại tiếng người nói trộn lẫn chung một chỗ.
“Em nói, em hình như sắp phải chết rồi, Trung Huy…”
Rốt cuộc anh cũng nghe rõ lời cô gái này nói, trong lòng anh ấy run lên bần bật, nhanh chóng đứng lên, lập tức vội vàng hỏi: “Bây giờ cô đang ở chỗ nào?”
Thế nhưng ở đầu bên kia lại chậm chạp không có trả lời, chỉ có tiếng người gây ra tiếng động lớn.
Vào giờ phút này, trái tim của Trung Huy giống như là bị lửa đốt vậy, anh ấy dùng một tay cầm chiếc áo khoác lên, cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Lại vừa lớn tiếng hỏi, giọng nói của anh ấy lộ rõ vẻ tràn ngập sự nóng nảy và lo lắng.
“Lâm Đỗ Nhã, cô đang ở đâu vậy? Báo vị trí cho tôi biết!”
Đầu bên kia im lặng một lúc lâu, âm thanh của người con gái mới xuyên qua loa điện thoại truyền tới, mặc dù cũng không có lớn lắm, nhưng mà Trung Huy đã có thể nghe được rõ ràng.
Anh ấy cúp điện thoại, mạnh mẽ đạp chân ga, lái xe tới chỗ cô ấy nói.
Trên đường đi, trong đầu Trung Huy không thể kiềm chế được mà nhớ lại lúc ấy, lần đầu tiên hai người gặp mặt, người con gái kia ngẫ ngồi dưới đất gọi điện thoại, lúc ấy giọng nói của cô ấy rất bình tĩnh, nhưng từ trái tim lại lộ ra hơi thở như tro tàn.
Cô ấy nói: “Mọi người yên tâm, tôi sẽ không tiếp tục tự sát nữa.”
Vậy lần này, cô ấy có thể lại làm chuyện gì đó tổn thương đến bản thân mình hay không?
Nghĩ như vậy, tâm trạng của Trung Huy càng ngày càng trở nên phức tạp, nhưng nhiều hơn là lo lắng, anh ấy mím chặt môi lại, gần như là thành một đường, tốc độ xe đã tăng lên mức nhanh nhất, chạy dọc theo được nhanh như tên bắn.
Nhưng mà khi anh ấy nhìn thấy Lâm Đỗ Nhã, trong nháy mắt máu dồn lên não, sắc mặt của anh ấy phải nói là vô cùng khó coi.
Lúc này cô gái kia đang nằm ở trên quầy bar, dáng vẻ say như chết, chung quanh cô ấy còn có cả trai lẫn gái đang vây quanh, giống như là đang nói chuyện với cô ấy.
Những người kia đều là bạn bè của cô ấy.