“Tại sao… anh lại cho tôi nghe cái này?”
Lúc này, quản lý mới dám ngẩng đầu lên, thế nhưng vừa ngẩng lên một cái thì nhìn thấy cặp mắt kia ở phía kính chiếu hậu đối diện khiến cho mồ hôi sau lưng đổ càng nhiều hơn.
Đôi mắt sáng rõ, hốc mắt cực sâu, đuôi mắt hơi hướng lên. Những đôi mắt như vậy thường sẽ tràn ngập sự tà ác, nhưng đôi mắt của người này lại không hề có chút tà ác mà thay vào đó chỉ là sự lạnh lùng khó tả.
Sau khi ngẩng đầu, trong nháy mắt hắn ta đã có thể cảm nhận được sát khí của người đàn ông. Nhưng lại không hiểu tại sao người đàn ông lại đè nén sát ý, sau đó đôi mắt kia liền trở nên yên tĩnh không chút gợn sóng, giống như một đầm nước đọng lại vậy.
“Anh biết tôi là ai không?” Người đàn ông bỗng nhiên hỏi ngược lại.
“Không biết…” Hiển nhiên là hắn ta không biết, từ đầu đến cuối người đàn ông này cũng không giới thiệu thì sao hắn ta biết được đây là ai.
Nhưng mà sau khi Phạm Nhật Minh nói ra tên của mình thì sắc mặt của tên quản lý trở nên trắng bệch, đáy mắt ngập tràn sự sợ hãi.
Anh… Anh là chồng của Nguyễn Khánh Linh! Vậy anh đến bắt hắn ta, chắc sẽ không… Muốn giết người diệt khẩu để báo thù cho vợ của mình chứ?
Càng nghĩ tên quản lý càng cảm thấy chuyện này rất có thể xảy ra. Trong nháy mắt hắn ta đã bị doạ đến run người, ngón tay và bắp đùi đều không thể khống chế được mà bắt đầu run rẩy.
“Tôi… tôi sai rồi, tổng giám đốc Minh… Ngài có thể nào nương ta vì tôi không biết gì, giơ cao đánh khẽ mà tha cho tôi một mạng… Tôi… Ngài muốn tôi làm gì cũng được!”
Lúc này, quản lý sợ muốn chết, hắn ta bắt đầu không ngừng cầu xin tha thứ.
Trong khi người đàn ông vẫn chỉ giữa yên lặng từ đầu tới cuối, trán của hắn ta đổ mồ hôi như mưa còn trong lòng thì không ngừng lẩm bẩm: “Lần này xong rồi, hắn ta chắc chắn xong đời! Nhất định phải bỏ mạng ở chỗ này…”
Phạm Nhật Minh biết suy nghĩ trong lòng của hắn ta nên anh cố gắng không lên tiếng chính là muốn đợi cho hắn ta sợ hãi hết mức mới chậm rãi nói: “Tôi sẽ không làm gì anh đâu.”
Người đàn ông vừa dứt lời thì nghe thấy tên quản lý phía sau thở phào nhẹ nhõm một hơi thật to. Hắn ta còn chưa kịp khóc lóc nói một câu cảm ơn thì giọng nói của Phạm Nhật Minh lại vang lên lần nữa, có điều lần này lại có phần lạnh lùng hơn trước.
Tâm trạng của tên quản lý vừa thả lỏng đã lại trở nên căng thẳng.
“Anh làm thuộc hạ của Tưởng Vinh Hoa lâu như vậy thì những giao dịch của ông ta từng làm anh biết hết chứ?”
Chỉ cần là tay chơi tài chính có tiếng thì đều không phải người sạch sẽ. Nhưng có thể sống tốt trong thương trường thì nhất định phải dựa vào thực lực đủ mạnh, thủ đoạn đủ mạnh, đủ lớn để khiến người khác và người bên dưới không dám làm một số chuyện sau lưng.
Nếu đổi lại là trước đây thì Phạm Nhật Minh sẽ không bỗng nhiên vô cớ vạch trần người khác, nhưng lần này Tưởng Vinh Hoa lại động đến người phụ nữ của anh. Anh quyết tâm muốn loại bỏ mối nguy hại này nên tất nhiên sẽ không nương tay.
Quản lý hiểu được ý của Phạm Nhật Minh, vẻ sợ hãi trên mặt hắn cũng nhiều thêm. Chuyện này… mặc dù hắn ta vừa mới biết mình bị Tưởng Vinh Hoa và Vân Nhã Phương liên kết với nhau giở trò nhưng dù sao thì Tưởng Vinh Hoa cũng là giám đốc điều hành của DR, quyền lực trong tay ông ta vẫn rất lớn. Huống hồ nếu như chuyện bản thân phản bội cấp trên bị truyền thông đồn thổi hay bị công ty khác biết được thì làm sao hắn ta còn lăn lộn ở giới này được nữa? Trên thương trường kiêng kỵ nhất chính là phản bội.